*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người đều trừng to mắt, nhìn đám người phái Cùng Châu bằng ánh mắt khó tin.

Lý Ái Vân như bị đập vào đầu một cái mà ngơ ngác.

Lâm... Bác sĩ Lâm?

Là sao?

Phan Lâm... biến thành Bác sĩ Lâm khi nào?

Lý Ái Vân không dám tin.

Mà đại trưởng lão của phái Cùng Châu cũng đã đích thân đến, không chỉ có vậy, đi đầu tiên còn có một nam nhân trong niên mặc hoàng bào cao quý.

Thân phận của người đàn ông nhìn còn cao quý hơn đại trưởng lão, chắc có lẽ là tông chủ của phái Cùng Châu.

Mà ông ta cũng cúi người làm lễ với Phan Lâm, cao giọng mà nói bái kiến Bác sĩ Lâm.

Đầu óc của Lý Ái Vân cảm giác như có chút không hoạt động. Đây rõ ràng là chồng của cô - Phan Lâm, anh biến thành Bác sĩ Lâm từ khi nào vậy? Chẳng lẽ... bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ của Bác sĩ Lâm?

Chắc là không đến vậy đâu hả?

Nhưng đám người này đều là trốn trong vách núi sâu luyện võ, có lẽ chưa từng tiếp xúc với internet, chỉ nghe danh hiệu của Bác sĩ Lâm có nhìn thấy người đó chưa thì chưa chắc.

Bác sĩ Lâm đến từ Giang Thành là chuyện mà ai cũng biết.

Nói không chừng là vị tông chủ này biết bản thân đến từ Giang thành, và được Phan Lâm tặng cho chiếc nhẫn đặc biệt đó, khiến bọn họ nảy sinh hiểu lầm tưởng Phan Lâm là Bác sĩ Lâm.

Cộng thêm việc Phan Lâm tự báo cáo về gia môn như vậy, vì thể khiến bọn họ kinh hãi. Mạch suy nghĩ trong đầu Lý Ái Vân là vậy.

Nhưng cô cũng không dám tin chắc cái suy đoán này là đúng.

Dù sao... cũng có chút buồn cười.

Mặc kệ đi! Phải nhanh chóng đi khỏi chỗ này mới được.

Nếu đối phương thật sự không biết Bác sĩ Lâm trông như thế nào, thì phải nhanh chóng nhận cơ hội rời đi, ảnh của Bác sĩ Lâm trên mạng cũng rất nhiều.

Nếu bọn họ lấy điện thoại ra tìm một tấm ảnh để đối chiếu, thì mọi thứ có lẽ sẽ bại lộ.

Phải nhân cơ hội đối phương bị lừa mà nhanh chóng rời đi.

Lý Ái Vân vội vàng bước lên, bí mật mà kéo tay áo Phan Lâm.

Phan Lâm nghiêng người. "Phải mau đi thôi, mau lên!" Lý Ái Vân lén lút nói.

Phan Lâm ngẩn người, nhìn Lý Ái Vân một cách kỳ lạ.

Tình huống như thế này cô không nên kinh hoàng, ngạc nhiên rồi không ngừng chất vấn anh sao? Sao lại là biểu hiện như thế này?

Anh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể đồng ý với Lý Ái Vân.

"Được, nếu em muốn rời khỏi đây, vậy anh lập tức sắp xếp"

"Bác sĩ Lâm, chúng tôi có mắt như mù nên đã mạo phạm đến ngài, vẫn mong ngài rộng lượng không chấp nhất Ái Vân, tha thứ cho chúng tôi, để biểu hiện thành ý, chúng tôi đồng ý chủ động dâng lên hết tất cả quyền hành của mảnh đất Thanh Lam Hoa này cho ngài, vẫn mong ngài bớt giận!".

Tông chủ phái Cùng Châu vội vàng lấy ra một bản hợp đồng, dâng hai tay rồi truyền qua.

"Vậy sao? Chỉ có cái này thôi?" Phan Lâm lạnh nhạt nói.

"Đương nhiên, còn có nhẫn! Còn có nhẫn!"

Tông chủ phái Cùng Chậu run rẩy đổ mồ hôi hột, vội vàng quỳ xuống đất, dùng hai tay kéo chiếc nhẫn thần Đông Hoàng lần nữa.

Loại đồ vật như thế này, phái Cùng Châu bọn họ sao dám lấy?

Nếu như Đông Hoàng giao biết được, chỉ sợ rằng ngày thứ hai sẽ phải vô số cao thủ đến đây san bằng mảnh đất này của phái Cùng Châu.

Mặc dù phái Cùng Châu thế hệ này vẫn có chút máu mặt, nhưng so với Đông Hoàng giao to lớn và ngay cả Dương Hoa mà nói, tưởng chừng như cực kỳ yếu đuối, không khác như con chuột bên chân người ta.

Phan Lâm lại không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.

"Anh muốn chết hả?"

Lý Ái Vân ở cạnh sốt ruột, vội vàng giật hợp đồng lại, sau đó nở một nụ cười: "Vị này, ông quá khách sáo rồi, thứ này sao chúng tôi dám lấy?"

"A?"

Tông chủ Cùng Chậu nhìn thấy, sợ hãi đến lập tức cúi gập đầu xuống đất.

"Xin phu nhân đừng từ chối hãy nhận lấy mảnh đất này đi!"

"Nếu phu nhân đối với chúng tôi vẫn còn oán giận! Thì chúng tôi nguyện làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong làm dịu lại cơn giận của phu nhân!"

"Xin phu nhân tuyệt đối đừng từ chối!"

Người của phái Cùng Chậu hoàn toàn bị hành động này làm cho sợ hãi.

Bọn họ tưởng Lý Ái Vân vẫn còn tính toán chuyện cũ, nếu Lý Ái Vân không chịu tha thứ, vậy phải Cùng Châu sẽ xong đời, vì thế mà mỗi một người đều sợ hãi đến mất hồn mất vía.

Lý Ái Vân hoang mang, có chút không biết phải làm thế nào.

"Xem có vẻ phu nhân vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta rồi! Đem người lên đây cho tôi!" Tông chủ Cùng Châu nghiêm nghị nói.

Sau đó bèn nhìn thấy mấy tên đệ tử bị áp giải lên.

Lý Ái Vân vừa nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên.

Đây lại là đám người Nhâm Hùng lúc trước có âm mưu bất chính đối với cô!

Nhưng thấy những người này vừa đến, tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, một người vừa gào khóc vừa bò về phía Lý Ái Vân, trong miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

"Cô Lý Ái Vân, xin cô tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi biết lỗi rồi! Xin cô tha thứ cho chúng tôi đi!" "Chúng tôi đáng chết! Chúng tôi không phải là người! Chúng tôi là súc sinh! Cầu xin cô tha cho chúng tôi đi!" "Cô Lý Ái Vân, xin cô đó, chúng tôi không muốn chết đâu."

Nhưng đám người này hoàn toàn không để ý đến cậu chủ Nhật Huy.

Bọn họ bây giờ chỉ hy vọng không có chút quan hệ gì với nhà họ Nguyễn!



Đợ sau khi bình tĩnh lại, lại phát hiện cơ thể bản thân lại xuất hiện ở nơi không xa, hơn nữa có thể đó... không có đầu.

Mọi người vừa nhìn, mới biết Bác sĩ Lâm đã chặt đầu cậu chủ Nhật Huy xuống...

"A!!!"

Người nhà họ Nguyễn còn lại đều phát ra tiếng hét kinh hãi, chạy tán loạn về tứ phía.

Phan Lâm ném cái đầu xuống đất, bình tĩnh nói: "Tông chủ đại nhân, còn lại thì giao cho phái Cùng Châu của các ông! Một người cũng không được giữ lại, có thể hoàn thành không?"

"Bác sĩ Lâm, nhìn chúng tôi nè!"

Tông chủ phái Cùng Châu lập tức chắp tay, sau đó vẫy tay một cái, cao thủ của phái Cùng Châu đều bước ra hết, thành thạo mà giết sách hết những người đang bỏ chạy...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play