*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thật lòng, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Phan Lâm lộ ra dáng vẻ vừa tự tin vừa kiêu ngạo này. Anh trước kia đều là dáng vẻ thờ ơ không quan tâm. Giống như muốn vạch rõ giới hạn với thế giới này.

Nhưng bây giờ thì khác.

Lý Ái Vân không biết điều gì thay đổi Phan Lâm.

Hay là nói anh vẫn luôn thay đổi, chỉ có... rất ít chú ý.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Phan Lâm, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Ái Vân không khỏi cũng vơi đi rất nhiều. Người đàn ông này thế mà lần đầu cho cô một loại cảm giác đáng tin cậy.

Cô nặng nề gật đầu, chân thành nói: “Được, hôm nay vợ chồng chúng ta cùng nhau lao xuống núi, quyết không thể khuất phục trước những tên khốn kiếp hèn hạ này.”

“Hay cho một nữ trung hào kiệt!”

Phan Lâm giơ ngón tay cái lên.

“Đến lúc nào rồi mà còn không đứng đắn” Gương mặt Lý Ái Vân ửng đỏ, oán trách một câu.

Phan Lâm cười ha ha.

Một màn này lại xém chút chọc tức chết đám người cậu Nhật Huy. “Hai người coi tôi là không khí à? Ở đây liếc mắt đưa tình?” Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!

Cậu Nhật Huy giận tím mặt, buồn bực nói: “Cùng lên cho tạo, đánh gãy tứ chi thằng chó này! Con nhỏ này ông đây cũng không tha, chờ ông đây ngủ xong thì bọn bây có canh để húp!”

Đám thuộc hạ nghe xong, ánh mắt từng tên đều loé lên ánh sáng màu xanh.

Sắc đẹp như Lý Ái Vân đây, bọn họ sao có thể không thèm nhỏ dãi? Nhưng mà cậu chủ chấm rồi, bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Bây giờ có cơ hội âm yếm, đám người đương nhiên cũng rất kích động, lúc này tất cả cùng xông tới, ngay lập tức muốn xuống tay. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!

"Khốn kiếp!”

Lý Ái Vân lập tức ném tảng đá cầm trong tay qua.

Nhưng cứ thế bị người ta né được.

Sắc mặt cô thay đổi, ngay lập tức lại muốn nhặt đá ném lại.



Lý Ái Vân được kéo đến bên cạnh.

Về phần một cú đấm này, Phan Lâm vốn không phản ứng.

Ầm!

Nắm đấm hung hăng nên lên người gã ta.

Phan Lâm gần như không có cảm giác, trực tiếp đạp rồi lại đạp.

Uỳnh!

Người kia cũng bước theo gót những kẻ khác, bay ra ngoài.

"A!"

Lý Ái Vân sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, cô vô cùng lo lắng, tiến lên: “Phan Lâm, anh không sao chứ?”

“Không đau không ngửa” Phan Lâm cười nói.

“Đừng cậy mạnh, chúng ta không phải đối thủ!” Nước mắt Lý Ái Vân tuôn rơi.

"Thật sự không đau” Phan Lâm bất đắc dĩ nói.

“Không đau đúng không? Vậy ông đây cho mày cảm thấy đau một chút.”

Cậu Nhật Huy tức giận vô cùng, lúc định tự mình tiến lên.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.

“Ngừng tay! Tất cả ngừng tay cho tôi”

Sau đó liền nhìn thấy người phái Cùng Châu ào ào xông tới đây.

"Cái gì?”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Ái Vân đột nhiên thay đổi.

Dưới cái nhìn của cô, phái Cùng Châu này và cậu Nhật Huy kia đúng là cùng một bọn!

Nếu người phái Cùng Châu tham gia, hai người kia sẽ không còn đường sống.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Lý Ái Vân hoàn toàn hoảng hốt.

Đột nhiên cô giống như chú ý tới cái gì đó, đột nhiên lui lại, lùi thẳng tới bên bờ vực phía sau.

"Ái Vân, em làm gì?” Phan Lâm vội la lên.

“Đi? Đi đâu? Em cảm thấy anh sẽ mặc kệ em không quan tâm sao?” Phan Lâm cười.

"Anh... Đồ ngốc, chẳng lẽ anh muốn hai chúng ta cùng chết sao?” Lý Ái Vân tức đến nỗi ứa nước mắt.

“Chết cùng em thật ra cũng rất tốt, không phải sao?” Phan Lâm nghiêng đầu.

Toàn thân Lý Ái Vân run lên, khó tin nổi nhìn Phan Lâm.

Đã thấy Phan Lâm hờ hững nhìn đám người cậu Nhật Huy, khàn giọng nói: “Huống chi em cho rằng chồng em sẽ sợ những kẻ này?”

“Anh nói gì?” Lúc Lý Ái Vân sửng sốt thì đã thấy Phan Lâm bình tĩnh nói: “Đến lúc này rồi anh đành ngả bài với em vậy, thật ra anh... là Bác sĩ Lâm!”

“Còn muốn đùa sao?” Lý Ái Vân sao tin nổi, ngược lại còn tức giận.

Nhưng mà những người phải cùng Châu kia lại cùng tập hợp lại, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, cao giọng nói: “Xin kính chào Bác sĩ Lâm!”.

Chỉ trong chớp mắt, bốn phía lặng ngắt như tờ...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play