*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kế hoạch của Kiều Long Nam rất đơn giản.
Đầu tiên làm cho Phan Lâm tê liệt và ngoan ngoãn trình bày bản viết tay của Biển Thước, khiến Phan Lâm cho rằng nhà họ Kiều không dám gây thù chuốc oán với mình.
Đợi đến lúc Phan Lâm buông lơi cảnh giác, ông ta sẽ tung đòn tấn công bất ngờ, khiến Phan Lâm trở tay không kịp.
Như vậy, ông ta có thể giành chiến thắng một cách bất ngờ! Kiều Long Nam tin rằng Phan Lâm sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng nếu ông ta tấn công Phan Lâm ngay từ đầu.
Nhưng bây giờ đã khác rồi!
Ông ta đích thân dẫn đầu một nhóm cao thủ nhà họ Kiều tiếp cận biệt thự và hướng tới khu vực Phan Lâm đang ở.
"Gia chủ, sao lại không có bất kỳ bảo vệ nào cả?”
"Tên bác sĩ Lâm này cũng bất cần quá rồi chứ nhỉ?”
Cao thủ nhà họ Kiều vô cùng bối rối nhìn xung quanh.
Lúc này, Phan Lâm đang ngồi trong đình uống trà, cẩn thận nghiên cứu nội dung bản viết tay của Biển Thước. Anh rất chuyên tâm, như thể thế giới này có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh.
Những người sau lưng anh vẫn đứng vững như tượng, không dám quấy rầy.
“Vị bác sĩ Lâm này thật sự không hề đề phòng tôi. Làm sao một kẻ ngu ngốc như vậy lại có thể sống đến bây giờ cơ chứ?” Kiều Long Nam khinh thường.
“Gia chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cao thủ nhà họ Kiều bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Bao vây bọn họ ngay lập tức, lát nữa giết bác sĩ Lâm, lấy thẻ tre, sau đó từ từ dọn dẹp sạch sẽ những người còn lại!” Kiều Long Nam khịt mũi: “Nghe này, một khi ra tay thì hãy giết sạch hết bọn họ, không chừng một ai, có hiểu chưa?”
“Vâng!”.
Mọi người đồng thanh đáp.
Kiều Long Nam gật đầu tắp lự, lập tức nhào người đi giết người.
Những người khác lập tức theo sau, sát khí khiến người tiến về phía Phan Lâm như vũ bão, tiếp theo là một đám người lao tới, từng người một, giống như rắn độc tấn công từ trong bóng tối, tất cả đều lao về phía Phan Lâm.
"To gan!"
Trương Thất Dạ vô cùng tức giận, ngay lập tức bùng phát ma khí trong cơ thể.
“Thứ không biết lợi biết hại, lại dám có ý hại anh Lâm, hôm nay các người có đi nhưng không có về!”
“Xông hết lên!”
“Ai cũng đừng hòng rời đi!”
Đào Tùng Dương, Nguyên Tinh và Băng Thượng Quân đồng loạt lao tới, tiến đánh đám cao thủ nhà họ Kiều đang tấn công đến.
Nhưng ngay khoảnh khắc sục sôi ấy, cả người Kiều Long Nam bỗng nhiên run rẩy, một luồng khí lạnh len từ sống lưng ông ta lên.
Ông ta kinh ngạc nhìn Trương Thất Dạ và những người khác, đầu óc ong ong. Nhìn thấy những người này toả ra sát khí, khí thế khiếp người như núi Thái Sơn lao thẳng về phía các cao thủ nhà họ Kiều! Các cao thủ của nhà họ Kiều đều vô cùng sợ hãi!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đám người đứng sau lưng Phan Lâm này có thể nói là không có gì nổi bật, trên người không toả ra bất kỳ uy lực nào, nhưng khi bọn họ vừa đánh ra lại như thể sức mạnh của lũ quét, khí thế không cách nào áp đảo được...
“Rút!”
Người nhà họ Kiều bị trúng khí lạnh, lập tức run rẩy hét.
“Không thể rút lui, phải giết! Liều với bọn họ!”
Kiều Long Nam nghiến răng rống to. Người nhà họ Kiều nghiến răng chiến đấu với nhóm người Trương Thất Dạ.
Tuy nhiên, trong trận đấu này, nhà họ Kiều đã rơi vào thế bị động, từng người một phải phòng thủ và không thể tấn công được gì.
Kiều Long Nam thấy vậy không thể tin vào mắt mình, trực tiếp kẹp chặt Phan Lâm.
Muốn bắt kẻ trộm, trước tiên phải bắt nhà vua. Ông ta hét lên và lao về phía Phan Lâm. “Nộp mạng đi!”
Một cánh tay của Kiều Long Nam lắc lư dữ dội, một thanh kiếm dẻo màu đen được rút ra, xăm xăm tiến về phía thái dương của Phan Lâm như một tia chớp màu đen.
“Đúng là tự tìm cái chết!”
Trương Thất Dạ giận dữ hét lên, bất ngờ buông tên cao thủ nhà họ Kiều trước mặt ra, quay sang bảo vệ Phan Lâm.
"Anh không cần lo lắng! Tôi sẽ chơi với ông ta!” Phan Lâm nói thẳng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào thẻ tre trên tay.
Nghe thấy lời Phan Lâm, Trương Thất Dạ lập tức rút lui.
“Kiêu ngạo như thế thì anh sẽ chết không có chỗ chôn thây!”
Kiều Long Nam vô cùng tức giận, tên bác sĩ Lâm này quá kiêu ngạo rồi!
Nhưng ngay khi thanh kiếm dẻo màu đen của ông ta chuẩn bị đâm vào bác sĩ Lâm...
Cop!
Nhưng khi ông ta dừng lại, ông ta mới nhận ra rằng Phan Lâm - vừa nãy vẫn đang ngồi trước mặt ông ta đã biến mất tự lúc nào.
Da đầu Kiều Long Nam tê dại một hồi, ông ta vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm vị trí của Phan Lâm. Lúc này, giọng nói của Phan Lâm đột nhiên vang lên sau lưng:
"Ông đang nhìn đi đâu vậy?”
Kiều Long Nam vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng quay đầu lại chém.
Nó chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng dù chỉ là phút chốc, nó cũng đã kiềm hãm được Phan Lâm, khiến anh dừng lại một chút.
Mà khoảnh khắc ấy có thể giúp cho iều Long Nam lợi dụng cơ hội đó để giết chết Phan Lâm!
“Cơ hội tốt!”.
Kiều Long Nam lập tức nâng kiếm lên, nhìn chằm chằm vào cổ họng Phan Lâm, đầm kiếm vào.
Két!
Thanh kiếm dẻo màu đen toả ra sức mạnh vô tận.
Khoảnh khắc đó dữ dội như thể nó là toàn bộ sức mạnh của Kiều Long Nam. Mạnh đến không thể ngăn lại!
"Chết! Đi chết đi!”
Ông ta ôm lấy ngực mình và đứng dậy một cách khó khăn.
Phan Lâm bước tới.
Ngay khi Kiều Long Nam biết mình không thể giết chết tên bác sĩ Lâm này, ông ta chỉ có thể đứng dậy và vội vàng hét lên: “Rút lui!"
Nói xong, ông ta còn không thèm quay đầu mà chạy một mạch xuống núi...
- ---------------------------