Những lời nói của Kiều Đức Trọng như sét đánh ngang tại, khiến mọi người có mặt tại hiện trường kinh ngạc.

Họ nổi hết cả da gà và trong thân tâm họ run rẩy.

Mọi người đều không thể tin vào tai mình. "Cậu... cậu nói cái gì? Chủ nhân liên minh thương mại Bạch Họa Thủy, Đội trưởng đội phán quyết Viêm Hận đều bị bác sĩ Lâm quản thúc?"

Kiều Long Nam Nam cũng vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Kiều Đức Trọng. "Vâng... Vâng thưa gia chủ!" "Cậu tận mắt nhìn thấy? Hay là tin đồn?" Kiều Long Nam nắm lấy cổ áo của Kiều Đức Trọng.

"Tận mắt chứng kiến, bảo đảm là tận mắt nhìn thấy! Nếu không tin ngài có thể hỏi cậu chủ Kiều Tính Mạnh! Bọn họ cũng đã nhìn thấy!" Kiều Đức Trọng vội vàng nói. "Ba, những gì ông Trọng nói là sự thật. Bởi vì điều này, con mong ba đừng đối đầu với bác sĩ Lâm. Ngay cả chủ nhân liên minh Bạch cũng không phải là đối thủ của anh ta. Hiện tại chúng ta đang xung đột với hắn, chắc chắn sẽ không chiếm được thế thượng phong. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy đi! Nếu bác sĩ Lâm đột nhiên hối hận không chịu buông tha cho chúng ta, thì chúng ta sẽ xong đời! “Kiều Tín Mạnh vội vàng nói.

"Cậu chủ nói đúng! Gia chủ, nếu chúng ta đã biết bí mật của bác sĩ Lâm, chúng ta nên rời khỏi đây ngay lập tức, sau đó báo cáo sự việc với liên minh thương mại và hội nghị, đồng thời dùng sức mạnh của liên minh thương mại và hội nghị để đối phó với bác sĩ Lâm! Nếu hội nghị có thể đích thân ra mặt, chỉ là một bác sĩ Lâm thôi, một con kiến trên đất cũng chẳng bằng, như vậy thì này tàn của hắn cũng sẽ đến! “Kiều Trung Bảo cũng vội vàng nói.

Tuy nhiên, Kiều Long Nam đã im lặng.

Vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng.

Nhưng không lâu sau, vẻ mặt kinh ngạc của ông ta đột nhiên từ từ khôi phục lại, ông ta hừ mấy tiếng một cách lạnh bằng mũi.

Cả ba đều sửng sốt. “Gia chủ?” Kiều Đức Trọng thận trọng gọi.

Tuy nhiên, anh ta nhìn thấy trái tay của Kiều Long Nam tát vào mặt Kiều Đức Trọng.

Kiều Đức Trọng lùi lại và kinh ngạc nhìn Kiều Long

Nam. "Cha, cha.." Kiều Tín Mạnh im lặng. "Ngu xuẩn!"

Kiều Long Nam hét lên.

Cả ba đều sững sờ. "Kiều Trung Bảo, Kiều Đức Trọng, người làm ta thất vọng quá nhiều! Kiều Tín Mạnh còn trẻ và thiếu suy nghĩ thì không nói. Hai người đã già đến mức này, còn bị bác sĩ Lâm lừa gạt như vậy! Hai người là đồ ngốc! Không biết suy nghĩ. Trong não toàn là bã đậu hay sao?" "Kiều Long Nam chỉ vào Kiều Trung Bảo và Kiều Đức Trọng chửi rủa.

“Gia chủ, chúng tôi?” Hai người ngẩn ra.

"Các người cho rằng đó là Bạch Họa Thủy thật sao? Người tuyệt phạt cùng người phán quyết? Thật nực cười, các người đã bị lừa rồi! Họ không phải ai cả, họ chỉ là một nhóm diễn viên được thuê bởi bác sĩ Lâm!", Kiều Long Nam ậm ừ nói "Diễn... diễn viên?" "Cứ tưởng tượng, nếu bác sĩ Lâm thật sự bắt những người này, anh ta làm sao có thể cho các người biết được? Nếu để cho người biết, ngươi còn có thể sống sót đứng ở chỗ này sao? Anh ta đã giết người rồi!"

"Vậy tại sao anh ta lại yêu cầu các diễn viên nói dối chúng tôi?" "Không phải để răn đe các người hay sao! Vậy thì sẽ tiếp tục thông qua miệng của các ngươi để răn đe nhà họ Kiều của ta!" Kiều Long Nam cười chế nhạo liên tục, biểu cảm như đã nhìn thấu được tất cả: "Thằng nhóc họ Lâm này, đừng tưởng rằng nó còn nhỏ, trên thực tế lòng dạ của nó rất thâm sâu. Bây giờ! Nếu ta tin vào những gì ngươi nói, và ta tin chắc rằng nó đã nằm trong tay chủ nhân của liên mình, thì chắc chắn ta sẽ đến hội nghị để nộp đơn khiếu nại, nhưng nếu những người ở hội nghị đến và phát hiện ra rằng tất cả đều do bác sĩ Lâm giả mạo, thì người nói xem người của đại hội sẽ nghĩ gì về chúng ta? " "Họ sẽ nghĩ rằng... chúng ta đã chơi khăm hội nghị?"

"Đúng! Đến lúc đó, chúng ta không những không giết được bác sĩ Lâm, mà còn đắc tội với hội nghị, không những không thể xé nát cái mặt nạ của bác sĩ Lâm, mà còn dồn chúng ta vào thế bị động! Chuyện này làm sao có lợi cho chúng ta được? "Kiều Long Nam lạnh lùng nói.

Người nhà họ Kiều ở xung quanh gật đầu sau khi nghe thấy vậy. "Gia chủ sáng suốt "Vẫn là gia chủ thông minh, đã nhìn thấu thủ đoạn còn con này của bác sĩ Lâm!

Những lời khen ngợi không ngớt. "Nhưng Gia chủ.…..... Tôi chắc chắn những người đó không phải là giả! Tôi đã từng nhìn thấy Viêm Hận, nếu là giả, chẳng lẽ tôi không thể tìm ra sơ hở sao? Hơn nữa, tôi cũng biết cách ngụy trang. Tôi đã quan sát bọn họ nhiều lần. Trên mặt bọn họ không có một vết ngụy trang! “Kiêu Đức Trọng lại vội vàng nói. "Kỹ thuật cải trang của cậu giỏi được bao nhiêu? Bác sĩ Lâm giỏi nhất là gì? Y thuật Kỹ thuật cải trang của anh ta là vô song trên thế giới, hoặc là không còn gọi là cải trang nữa. Anh ta có thể thay đổi khuôn mặt và cải trang thành Viêm Hận. Thật là đơn giản! Ngươi căn bản là không nhìn ra được! "Nhưng Gia chủ... Cho dù bác sĩ Lâm cải trang khuôn mặt, còn giọng nói thì sao? Biểu hiện và phong thái của anh ta thì sao? Những thứ... này đều là không thể ngụy trang... Kiều Đức Trọng sốt sắng nói, vẫn cố gắng cứu vớt, nhưng vô ích. "Không cần nói nữa! Đồ ngốc! Lúc này người còn tin vào thủ đoạn của bác sĩ Lâm, ta nghĩ người đã bị bác sĩ Lâm làm cho sợ rồi! Đồ phế vật vô dụng!"

Kiều Long Nam có hơi nóng nảy, ông ta xua tay, khịt mũi lạnh lùng: "Hai người các người và tên khốn kiếp Kiều Tín Mạnh này, hãy về nhà họ Kiều nhận tội. Khi giải quyết được bác sĩ Lâm, ta sẽ lấy lại được bảo vật gia truyền của của nhà họ Kiều ta. Rồi mới quay lại xử lý các ngươi! Nói xong, Kiều Long Nam từ trong tay lấy ra một chiếc khăn mặt màu đen đã chuẩn bị trước, đeo lên mặt, đi về phía sơn trang.

Những người còn lại trong nhà họ Kiểu ngay lập tức bịt mặt ngụy trang và đi theo sát. "Gia chủ! Gia chủ!"

Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo hét lên.

Tuy nhiên vẫn vô ích.

Ba người bọn họ chỉ có thể nhìn Kiều Long Nam dẫn người nhà họ Kiều quay về sơn trang. “Nhà họ Kiều... lần này hết thật rồi!” Kiều Đức Trọng thì thào, sắc mặt xám ngoét...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play