*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy nhóm người này đi tới, sắc mặt của Trịnh Tú Lan cũng khó coi.

Cô ấy vô thức nhìn về phía Lý Ái Vân ngồi trêи xe lăn, quả nhiên, thân thể mêm mại của Lý Ái Vân run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tay nhỏ cũng nắm mạnh tay cầm vịn, sâu trong đáy mắt có tức giận cũng có sợ hãi.

“A, cô chủ nhà họ Lý, cô sao vậy? Chân bị đứt? Vậy mà lại ngôi xe lăn?”

Mấy cô gái ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt này nhìn Lý Ái Vân cười cợt, ý tứ trào phúng thể hiện rõ ràng trong mắt.

“Lê Mỹ Uyên! Cô có chuyện gì sao?”

Lý Ái Vân cắn răng hỏi.

“Ái chà chà, chúng ta chính là bạn học cũ đó, cô sao có thể lạnh lùng như vậy được chứ?”

Cô gái tên Lê Mỹ Uyên khẽ cười nói.

“Bạn học cũ? Hừ, đó là trước kia, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, Lê Mỹ Uyên, còn có cô nữa, Mãn Đình Phúc! Mấy người mau cút cho tôi! Lăn càng xa càng tốt!”

Trịnh Tú Lan ở bên cạnh nổi giận đùng đùng nói.

“Ha hả, Trịnh Tú Lan, miệng cô vẫn chanh chua như trước vậy à? Chỉ tiếc cô đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Trịnh nữa, chuyện của cô tôi đã nghe nói, làm sao? Không có nhà họ Trịnh chống lưng cô còn dám ở trước mặt tôi giả vờ? Cô thì tính là thứ gì chứ?”

Lê Mỹ Uyên cười lạnh nói, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tràn đầy âm độc của Trịnh Tú Lan.

“Cô…”

Trịnh Tú Lan khó thở.

“Ái Vân, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô tôi đau lòng lắm luôn, nhưng mà đây chính là cô tự chọn, cô tình nguyện gả cho một tên phế vật cũng không muốn gả cho tôi! Nếu cô đi theo Mãn Đình Phúc tôi, đâu đến nỗi như bây giờ?”

Một người đàn ông vẻ mặt tái nhợt từ phía sau đi lên phía trước.

“Gả cho tên cặn bã anh sao? Tôi thà rằng không gả đi.”

Lý Ái Vân hừ lạnh.

“Cặn bã? Ái Vân, đó chỉ là hiểu lâm!”

“Chuốc thuốc Ái Vân cũng là hiểu lầm à? Nếu không phải tôi tới kịp, Ái Vân đã bị anh làm xằng làm bậy rồi!”

Trịnh Tú Lan thở phì phì nói.

“A,con điếm, giả vờ thanh thuần cái gì chứ? Anh Phúc coi trọng mày đó là vinh hạnh của mày, nhưng cũng phải cảm ơn mày, nếu không phải do mày không có đầu óc như vậy, tôi với anh Phúc cũng không đến được với nhau đâu!”

Lê Mỹ Uyên cười lạnh nói.

“Cô… Xùy! Loại cặn bã này sao, Ái Vân nhà chúng tôi sao có thể coi trọng được chứ? Cũng chỉ có loại kỹ nữ như cô mới theo thôi, các người cũng xứng đôi vừa lứa lắm đó, một đôi cẩu nam nữ!”

Trịnh Tú Lan trực tiếp mắng.

Cô ấy dù sao cũng không giống với Lý Ái Vân, chính là người có gì thì nói thẳng.

Nhưng mà những lời này của cô ấy, có thể nói đã là hoàn toàn chọc giận Lê Mỹ Uyên.

“Trịnh Tú Lan, cô nói gì đó? Cô nói lại lân nữa cho tôi!”

Lê Mỹ Uyên híp mắt nói.

“Ái Vân, Tú Lan, sao lại thế này? Bọn họ là ai?”

Lý Giang ở đằng sau hoang mang hỏi. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play