"A?"

Người nhà họ Kiều sắc mặt thay bằng vẻ kinh hãi.

Thư Dương cười to, giơ ngón tay cái khen ngợi hết lời: "Vẫn là ông nội nghĩ ra cách! Bây giờ, xem ra tên họ Phan này nhất định không chịu thua!"

Ông Thư trước giờ không bao giờ lên mạng, hôm nay biết tin Cổ Nam qua đời, thì liền vội vàng đến nên không biết Phan Lâm đang ở xứ sở hoa anh đào.

Tuy nhiên, anh đã ng

Hơi đáng khinh nhưng giữ gìn thể diện cho nhà họ Thư thì cũng không phải vấn đề gì to tát.

Chỉ là ông Thứ rõ ràng không biết làm như vậy là có ý gì.

Điều mà Phan Lâm ghét nhất là những kẻ thù của anh tấn công những người xung quanh mình!

Đây là điểm yếu của Phan Lâm, nhưng cũng là Nghịch Lân của anh ta, kẻ nào đụng vào ắt sẽ chết!

Ánh mắt Phan Lâm nhất thời trở nên lạnh lẽo, quay đầu nhìn chằm chằm ông Thư: "Ông già, ông có chắc chắn muốn làm như thế này không?"

"Tôi đây chỉ là mut khi Cổ Nam chết, có | bao nhiêu người chờ xem trò cười của nhà họ Thư chúng tôi. Nếu tôi không xử lý chuyện này ra ngô ra khoai, thì nhà họ Thư chẳng còn mặt mũi nào nữa!" Ông Thư ậm ừ.

"Tốt lắm!"

Phan Lâm gật đầu, quay người lại, yên lặng nhìn về phía ông lão.

“Nói cho tôi biết, quyết định của cậu?” Ông cụ nhà họ Thư hét lên. “Quyết định của tôi, là như thế này!” Phan Lâm bình tĩnh nói.

Đột ngột! Ầm ầm ầm! Bóng dáng của anh đột nhiên bạo phát, lao về phía ông cụ nhà họ Thư với tốc độ nhanh như chớp.

"Hãy cẩn thận!"

Thư Dương kinh hãi la lên.

Mọi người đều kinh ngạc. Nhưng tốc độ của Phan Lâm quá nhanh, gần như ngay lập tức, ông cụ nhà họ Thư bị Phan Lâm bóp cổ khống chế rồi. "Buông ông cụ ra!"

Người nhà họ Thư hét lên, tất cả súng của những người áo đen đều nhằm vào Phan Lâm.

Nhưng Phan Lâm cũng không thèm nhìn những khẩu súng này, trực tiếp một tay nhấc ông cụ nhà họ Thư lên.

Ông cụ ở tuổi này làm sao có thể chịu đựng được chiêu này của Phan Lâm? Không ngừng giãy dụa, khuôn mặt già nua đỏ bừng, gần như tắt thở.

"Tên họ Phan kia! Anh buông ông nội tôi ra!"

Não của Thư Dương lo lắng đến mức như sắp nổ tung, rống lên một tiếng, nhưng khi Phan Lâm quay đầu lại, anh ta đột nhiên kinh hãi dừng bước, toàn thân run lên, không dám bước tiếp.

Mặc dù có võ công, nhưng anh ta còn kém gấp nhiều lần so với bác sĩ Lâm.

Biết rằng mình sẽ bị tổn thất nếu xông tới, Thư Dương chỉ hạ lệnh cho thuộc hạ, hướng tất cả súng trong tay của những người áo đen vào người nhà họ Kiều!

Đặc biệt là chính anh ta, cầm súng ngắm chuẩn vào Kiều Huyền Mi!

"Tên họ Lâm kia! Nếu anh không buông tha cho ông nội tôi, tôi sẽ bắn chết người phụ nữ này bằng một phát đạn!" Thư Dương nghiến răng hét lên.

"Thả người đi!" "Mau người đi! Bằng không chúng tôi sẽ bắn đó!" Người nhà họ Thư giận dữ hét lên.

Tuy nhiên, Phan Lâm không đồng ý.

"Các người nếu muốn bắn thì bắn đi." Phan Lâm khàn giọng nói. "Cái gì?" Mọi người đều bị sốc. "Anh... anh không quan tâm đến sự sống chết của người nhà họ Kiều này sao?” Thư Dương cũng sửng sốt, lẩm bẩm. Phan Lâm chưa kịp nói thì Kiều Huyền My đã nói.

"Không phải bác sĩ Lâm không quan tâm, mà là anh ấy không lo lắng chút nào! Bởi vì dù có bắn, giết tất cả chúng tôi cũng không thành vấn đề. Với y thuật của bác sĩ Lâm, anh ấy có thể cứu chúng tôi ngay tại chỗ! "

"A?"

Mọi người há hốc mồm.

"Không thể! Tuyệt đối không thể!"

Nhìn thấy Phan Lâm đằng đằng sát khí giữ ông cụ nhà họ Thư bằng một tay, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.

"Cậu Lâm, cậu thả ông ta trưến khẩn trường nói.

"Ông Nông, chuyện này không liên quan gì đến ông, đúng không?"

Phan Lâm vô cảm nói.

"Quá liên quan đi chứ! Cậu Lâm, để tôi nói thật cho cậu biết, nếu tên già này bị cậu giết chết! Thì mọi người trong phòng này đều không thể thoát khỏi bị liên lụy! Đến lúc đó, không phải là người có thực lực cao, có nắm đấm thật mạnh thì mới có thể nói được sao!" Nông Minh Chiến khẩn thiết gào thét.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play