*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong căn nhà ở ngoại ô nơi vợ ba sống, có một đám người mặc đồ đen, đeo kính râm xông vào, bắt hết người đi.

“Các người là ai?”

“Các anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!”

“Dừng tay! Mau! Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát đi!”

Người của bà ba la hét, vùng vẫy.

Nhưng họ không thể chống lại được đám người mặc đồ đen này, và tất cả đều bị chế ngự trong một thời gian ngắn.

“Đâu có thể được! Rốt cuộc ai đã sai các người đến!? Tôi nhất định phải xem hắn ra sao!”

Kiều Vệ Quốc hổn hển và bộ râu hoa râm của ông ta đang rung loạn lên.

Tuy nhiên, khi vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đồ đen đã dơ tay lên và vả vào mặt ông một cái.

Ông lão tội nghiệp bị đánh thô bạo đến suýt ngất.

“Cái thứ già rồi còn không chết! Ông tưởng bọn tôi do người không có máu mặt phái tới sao? Tôi nói cho ông biết! Là ông chủ Thư bảo chúng tôi đến đây “mời” các người qua chỗ ông ấy! Sao? Ông thấy ông chủ Thư thế nào?” Người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng quát.

“Ông chủ Thư! Ông chủ Thư nào?”

“Lão già hồ đồ kia! Cái Yến Kinh này có mấy ông chủ Thư lắm chứ?”

“Chẳng lẽ là như vậy?”

Khuôn mặt già nua của Kiều Vệ Quốc tái nhợt, như thể đang nghĩ đến một nhân vật đáng sợ nào đó, đột nhiên im lặng.

“Nghe lời giùm tôi chút đi! Dẫn đi!”

Người mặc đồ đen hét lên một tiếng, tất cả người nhà họ Kiều lên xe bị đưa đến trước linh đường nhà họ Cổ.

Người nhà họ Kiều run lẩy bẩy.

Tuy rằng rất nhiều người không biết lí do là gì, nhưng thấy ông Thư ngồi ở linh đường thì đột nhiên họ hiểu là mình khổng thể chống đối nổi rồi.

“Ai là Kiều Huyền Mi?”.

Ông Thư lạnh lùng hét lên.

Kiều Huyền Mi được đỡ đứng dậy

Vết thương của cô ta vẫn chưa lành hẳn, băng bó khắp nơi, trông khá tội nghiệp.

Ông già cau mày, thờ ơ nói: “Cô ta bị sao vậy?”

“Sao ông lại hỏi một điều vô vị như thế này nhỉ? Tôi như vậy, cháu trai ông không phải biết rõ lắm sao?” Kiều Huyền My hời hợt nói.

Vừa nghe những lời này, ông Thự liền nhìn về phía Thư Tài bên cạnh.

Sắc mặt của Thư Dương thay đổi, thầm nói hỏng rồi, anh ta biết là tranh cãi không nổi, lập tức nghiến răng nói: “Kiều Huyền Mi, cô có ý gì?” ý cô là nói tôi là người đã gây thương tích cho cô sao? Cô... cô đừng có mà ăn nói bậy bạ ở đây!”.

Kiều Huyền My không nói gì.

Nhưng mà ông Thư không phải kẻ ngốc, có hơi bực bội liếc mắt nhìn Thư Tài, không tiếp tục | vặn hỏi mà lạnh lùng nói: “Nha đầu, nghe nói cô rất thân với bác sĩ Lâm có đúng không?”.

“Nếu như ông muốn đối phó với bác sĩ Lâm, thì đừng nhiều lời với tôi làm gì nữa! Tôi sẽ không hé nửa lời về anh ấy với ông đầu” Kiều Huyền My nói.

"Ô, nha đầu nhà thú vị đấy!”.

Ông Thư cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Cô gái, cô có ngang ngạnh cũng vô dụng thôi, lần này bác sĩ Lâm đã làm quá đáng rồi! Nếu không thì Cổ Nam đã không chết! Tuy người không phải do anh ta giết nhưng anh ta có liên quan đến vụ này, không thoát tội được đâu! Tôi kêu cô qua đây, không phải là muốn lợi dụng cô để đối phó tên họ Phan kia, mà là muốn có khuyên anh ta! Bảo anh ta dập đầu ba lạy trước linh cữu của Cổ Nam- ân sự của cháu trai ta, nếu như hắn chịu cúi đầu thì chuyện này xem như xong, dù sao thì người cũng đã chết rồi, tôi cũng không muốn phải đổ thêm máu, nhưng nếu hắn ta cứng đầu, không chịu nói gì với nhà họ Cổ, không chịu giữ thể diện cho nhà họ Thư ta thì... Cô gái, cô đừng trách lão phu ta ỷ lớn hiếp nhỏ đấy!”

Khi những lời này nói ra, sắc mặt của Kiều Huyền My tái đi rất nhiều.

Đây đã là tính toán của ông Thư rồi!

Cô cũng đã nghe nói về quyền lực của nhà họ Thư nữa. | Vả lại gần đây, cô cũng nghe ông nội Kiều Vệ Quốc nói rằng nhà họ Thư rất có tiếng tăm uy lực.

Nếu Phan Lâm thật sự chống lại gia tộc này như vậy, nếu anh còn ở Yến Kinh thì không chết cũng bị lột da mất...

“Tôi nói đến đây thôi, đợi lát nữa anh ta tới, các người tự khuyên bảo nhau đi, đừng mà trách lão phu không không nói trước”

Ông Thư nói xong, dương tay ra nhấc tách trà lên uống

Người nhà họ Kiều đều hoảng sợ.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cổng đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, Phan Lâm cầm bao thuốc bước vào linh đường.

Vẻ mặt của anh trông rất khó coi.

Anh chẳng qua rà ra ngoài kiếm ít thuốc cho Kiều Huyền My, lúc quay về thì người nhà họ Kiều đều bị đưa đi rồi.

Việc này là sao chứ!

Thiên hạ ai cũng biết là vợ ba nhà họ Kiều có liên quan tới bác sĩ Lâm, tại sao những người | này lại dám ngang nhiên trắng trợn động vào vợ ba nhà họ Kiều vậy chứ!

Không phải là đang có thường bác sĩ Lâm đấy sao?

“Bác sĩ Lâm!”

“Bác sĩ Lâm đến rồi!”

“Tốt quá rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

Người nhà họ Kiều như thể vớ được sao cứu mệnh vậy, ai nấy đều vui mừng la lên.

“Ai bắt họ tới đây?”

Ánh mắt của Phan Lâm lạnh lùng hỏi.

“Tôi đấy!”

Ông Thư đặt tách trà xuống, điềm nhiên nói.

. Lúc này Phan Lâm dường như mới chú ý đến Thư Dương, ánh mắt chìm xuống: “Là cậu sao! Không phải là tôi đã nói trong vòng mười ngày phải cho tôi câu trả lời sao, nếu không tôi sẽ tìm đến nhà họ Thư của cậu, bây giờ còn chưa đến ngày thứ mười mà cậu lại vội vàng không nhẫn nại được sao? Cách này của cậu, tôi không thích cho lắm!”.

“Tên họ Phan kia, không thích thì anh cũng phải chịu thôi! Không phải anh muốn câu trả lời sao! Hôm nay nói cho anh là được chứ gì, tôi không có câu trả lời nào cả, còn anh, nói rõ về cái chết của sư phụ tôi đi, nếu không nhà họ Thư chúng tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu!” Thư Dương cười khẩy nói.

“Sao lại không tha cho tôi?” Mặt Phan Lâm không chút biểu cảm hỏi lại.

“Anh... Thư Dương liền xoay đầu lại: “Ông nội, ông xem kìa, tên này đúng là hung hăng càn quấy mà! Chúng ta không cần phải khách sáo với hắn nữa, Cho hắn ta biết thế nào là lễ độ đi ạ!

“Vội vàng cái gì chứ?”

Ông Thư điềm tĩnh, không hấp tấp, chỉ nhìn Kiều Huyền Mi.

Kiều Huyền Mi muốn mở miệng, nhưng cô ấy hiểu tính khí của Phan Lâm, bắt anh ấy dập đầu là điều không thể, vì vậy cô ấy chọn cách im lặng.

“Cô gái, xem ra cô không muốn nói gì đúng không, vậy được, tôi sẽ nói thẳng, họ Phan kia, cậu qua đây, quỳ xuống dập đầu ba lạy trước ân sự của cháu trai ta đi, dập đầu xong là cậu đưa họ đi được rồi đấy, có nghe thấy không?” Ông Thư lãnh đạm nói.

“Không dập thì sao chứ?” Phan Lâm dửng dưng nói.

Khoảnh khắc lời nói này buông ra.

Vèo...



“Ta biết tuy cậu còn trẻ tuổi nhưng rất khỏe, mình đồng da sắt, muốn đả thương cậu không dễ dàng gì, nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ cũng không phải mình đồng da sắt gì, đúng không?”

Sau khi nghe câu đó, súng lục của tất cả những người mặc đồ đen đột nhiên chuyển hướng, bọn họ đều chĩa súng vào người nhà họ Kiều ở hiện trường!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play