*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Két!
Một chiếc xe con Honda màu đen dừng ở trên đường cái bên bờ biển.
Người phụ nữ trung niên mặc áo khoác vội vàng xuống xe, cầm lấy kính viễn vọng nhìn ra phương xa.
Khi nhìn thấy cảnh tượng vụ nổ với ánh lửa ngút trời nơi xa, sắc mặt người phụ nữ trung niên vô cùng tái nhợt.
"Phòng tuyến bờ biển bị phá rồi? Không có khả năng... Không có khả năng.”
"Cái đó là tàu sân bay “số võ sĩ” của binh sĩ cơ động? Thế mà nó lại... chìm?”
"Vì sao lại như vậy?”
"Vì sao?”
Người phụ nữ trung niên để ống nhòm xuống, liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt cực kì khó coi, cả người đều không đứng vững.
"Không được! Không thể tiếp tục như vậy nữa! Nếu không sợ là bác sĩ Lâm sẽ thật sự nhập cảnh, nếu như vậy, đế quốc Anh Hoa của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi! Người của toàn thế giới đều sẽ cười chúng ta!”
"Lúc này, chỉ có thể mời người kia ra tay thôi!” Phụ nữ trung niên tự lẩm bẩm, vội vàng lấy điện thoại ra, muốn bấm số.
Nhưng mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói.
"Bà Sakurako, không cần mời, chúng tôi đã tới!”
Người phụ nữ trung niên khẽ giật mình, vội nghiêng đầu.
Đã thấy một nam một nữ đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào rồi.
Hai người đều mặc kimono, nhìn cực kì nhàn nhã, nhưng khí thế toả ra từ trên người hai người đủ để làm cho người ngạt thở.
"Ngài Tadashi, ngài Asami?" Người phụ nữ trung niên vui mừng, vội cúi đầu: "Cầu xin hai người nhanh chóng ra tay, tiêu diệt tên. kia, không thể để cho cậu ta nhập cảnh được!”
"Đám vô dụng phía dưới không giải quyết được sao? Mấy người cũng quá làm cho người ta thất vọng, đế quốc Anh Hoa chúng ta đều bị mấy người làm mất hết mặt mũi!" Người đàn ông tên là Tadashi hừ một tiếng, đi guốc gỗ tiến lên, lạnh nhạt nói: "Nhưng mà không cần lo lắng, chúng tôi đã đến rồi! Cậu ta cũng sống không được bao lâu!”.
"Có hai người ở đây, tôi liền yên tâm rồi" Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội nói: "Mong hai người nhanh chóng ra tay đi, nếu không người của ám bộ và bộ Tam Ninja... Sợ là không kiên trì được bao lâu...”.
"Muốn giết người kia, thực sự quá đơn giản, nhưng hôm nay chúng tôi không có tư cách ra tay!" Người phụ nữ tên là Asami khẽ cười nói.
"Không có tư cách ra tay? Hai ngài, tôi không rõ ý của hai người... Người phụ nữ trung niên hoang mang hỏi.
Lại thấy Tadashi nhìn lên trên đỉnh núi bên cạnh.
Phụ nữ trung niên vội vàng nhìn theo, chỉ trong chốc lát đã có sắc mặt kinh hãi, cả người khẽ run rẩy, vội vàng quỳ xuống mặt dát.
"Ngài Yamata? Thế mà ông ấy... cũng tới?”
Hoá ra là một ông lão ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, trước mặt ông lão bày một bàn trà, dưới bóng đêm, ông ta khoan thai uống trà, căn bản không phản ứng đến phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên thở ra một hơi, đạp mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi.
Ở phòng tuyến bờ biển.
Loảng xoảng!
Thanh kiếm Nhật trong tay tên mặt sẹo rơi xuống đất, bị chặt thành vài khúc.
Hắn ta trừng to mắt nhìn Phan Lâm trước mặt, sau đó chậm rãi ngã xuống mặt đất, không còn hơi thở.
Mà đứng ở trước mặt Phan Lâm chỉ còn có Hattori che mặt.
Toàn bộ những người còn lại đều đã nằm ở trên mặt đất.
"Bây giờ ông rời đi, còn có thể nhặt được một cái mạng" Phan Lâm bình tĩnh nói.
"Nơi này là quốc gia của tôi, tôi không thể nào trốn được! Bác sĩ Lâm, cậu thật sự rất mạnh, nhưng cho dù như thế, tôi cũng muốn chiến đấu đến lúc cuối cùng!”
Phan Lâm phủi bụi trên người một cái, cất bước tiến lên, trực tiếp vượt qua phòng tuyến, chính thức nhập cảnh.
"Anh bạn bên dưới, có một không? Mời lên đây uống chén trà đi!”.
Lúc này, phòng tuyến hậu phương trên đỉnh núi truyền đến một giọng nói tiếng Việt rõ ràng. Phan Lâm đưa mắt trông lên, bỗng nhiên khóa chặt lông mày...
- ---------------------------