*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng dù sao đám binh sĩ cơ động không phải là võ giả linh hoạt.
Cho dù mỗi một tên binh sĩ cơ động đều từng luyện võ, nhưng bọn họ sẽ không thể bay lên trên trời chui xuống dưới đất, cộng thêm trên người trang bị áo giáp cực kỳ nặng nề, trong phút chốc thân tàu chấn động, những binh sĩ cơ động này đúng là không thể tự điều khiển thân thể, thi nhau nghiêng theo con tàu rơi xuống biển.
Tìm tùm...
Toàn bộ binh sĩ cơ động đều rơi xuống nước, tràn ra một đống bọt nước.
Bọn họ cố gắng giãy dụa, nhưng bởi vì trang bị quá mức nặng nề, chỉ chốc lát sau, thế mà toàn bộ đều chìm vào đáy biển, chết. đuối hơn một nửa.
Đám võ giả bên bờ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Ai cũng không thể ngờ được, binh sĩ cơ động nổi tiếng của nước Anh Hoa, thế mà lại bị Phan Lâm dùng một quyền để giải quyết...
"Cứu... Cứu người! Nhanh xuống nước cứu người!!”
Lúc này, chỉ huy bên bờ thê lương gào thét.
Những con tàu ở đường ven biển lập tức lao về hướng tàu sân bay vỡ vụn.
Phan Lâm không tiếp tục để ý tới những người này nữa, mà xoay người lại, đạp lên trên mặt biển đi đến chỗ phòng tuyến, chuẩn bị nhập cảnh.
Hattori và tên mặt sẹo không dám tiếp tục chần chờ, cùng kêu lên: “Chuẩn bị chiến đấu!!!”
Vừa dứt lời, tất cả người võ đạo đều khẩn trương hẳn lên, rút đao kiếm ra, trừng to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng đang đi tới từ trên mặt biển.
"Sao thế? Mấy người còn muốn tiếp tục đánh sao?”
Phan Lâm không ngừng bước chân, lạnh nhạt mở miệng: “Chẳng lẽ là muốn ép tôi đuổi tận giết tuyệt mấy người, mấy người mới vui vẻ?”
Đám người sợ hãi.
Nhưng đến trình độ này, bọn họ đã không thể lùi bước được.
"Vì vinh dự của đế quốc Anh Hoa, giết!”
Tên mặt sẹo không do dự nữa, gào thét một tiếng, dẫn đám võ sĩ cầm đao xông lên phía trước.
"Giết!”
Những người còn lại cùng nhau xông lên giống như châu chấu, chạy về phía Phan Lâm...
Nơi xa.
Tiểu đội quay phim lặng yên đến gần.
Trái tim và hô hấp của mỗi người đều rất dồn dập.
Đám người trừng to mắt, sợ hãi nhìn ra xa, ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.
"Một quyền... Đánh nát tàu sân bay... Ông trời của tôi ơi... Đây thật sự là người sao?" Một người phụ nữ nuốt ngụm nước bọt, thì thào nói.
"Đây đã không thể xưng là người nữa, anh ấy... chính là thần!" Đội trưởng khàn khàn nói.
Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Lúc này, đội trưởng đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi: “Vừa rồi có quay được cảnh bác sĩ Lâm đánh nát tàu sân bay không?” "Quay được, cực kì rõ ràng!” Người bên ngoài vội nói.
"Nhanh, lập tức đăng lên cho tôi! Đăng lên diễn đàn và trên mạng đi! Phải khiến người của toàn thế giới nhìn một chút! Nhìn võ thuật Thần Long của chúng ta đã mạnh đến mức nào rồi! Nhanh!!” Đội trưởng quát.
"Được! Được! Chúng tôi lập tức đăng lên!”
Mấy người luống cuống tay chân, lập tức đăng nhập tài khoản, tải video lên mạng.
Video tổng cộng 38 giây.
Mà sau khi đăng lên đến giây 39, toàn bộ diễn đàn và mạng xã hội trong ngoài nước đều nổ tung.
Chấn động!
Đây là một video chấn động cả thế giới!
Một video để tất cả mọi người toàn thế giới phải kinh ngạc sợ hãi không thể nào tiếp thu được!
"Một người! Một quyền! Nát một chiếc tàu sân bay?”
"Oh My God! Đây chính là võ giả Thần Long?” "Rốt cuộc anh ấy đang làm gì?”.
"Giả! Toàn bộ là giả! Video này nhất định đã được chỉnh sửa!”
"Tất cả đều là giả!”
Đám dân mạng trên mạng xã hội căn bản không thể tin được, cũng không thể tiếp nhận!
"Thủ trưởng, trước mắt chúng tôi vẫn còn chưa phát hiện ra bác sĩ Lâm...” Giọng nói bên trong điện thoại có vẻ hơi dồn dập.
"Cái gì? Còn chưa tìm ra bác sĩ Lâm? Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi nói cho mấy người biết, nhiệm vụ lần này của mấy người chính là phải đưa bác sĩ Lâm về! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Nếu như không tìm được bác sĩ Lâm! Mấy người cũng khỏi phải trở về!” Nông Minh Chiến tức giận liên tục gào thét.
"Thủ trưởng, ông đừng vội! Chúng tôi gửi mấy tấm ảnh chụp hiện trường cho ông xem một chút!” Nhân viên ngoại giao bên kia vội vàng nói.
Nông Minh Chiến trừng to mắt già.
Lúc này, Trịnh Nam Thiên kinh ngạc kêu lên: "Thủ trưởng, ông mau xem trên mạng!"
"Làm sao?”
Nông Minh Chiến sững sờ hỏi.
Còn không đợi Trịnh Nam Thiên nói gì, một hộp thoại thông báo đã xuất hiện tại trên màn hình điện thoại của ông ấy.
Nông Minh Chiến lập tức ấn mở, chỉ một thoáng, cả người như bị sét đánh...
- ---------------------------