*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Nhạc Hùng dẫn đầu hơn trăm người. Những người này đều là cao thủ vang dội một phương.
Mọi người lao về phía trước, ngăn chặn các ninja định cản đường Phương Kỳ Lân, đồng thời mở đường cho anh ta.
Phương Kỳ Lân không hề ra tay, chỉ đi theo những người này.
Anh ta muốn bảo toàn sức mạnh của mình.
Vì sau khi nhập cảnh, anh ta phải đối mặt với các chướng ngại vật từ khắp mọi nơi của nước Anh Hoa, anh ta phải tiết kiệm từng chút sức lực để nhập cảnh.
Chẳng bao lâu, các ninja trước mặt họ đã bị quét sạch.
Lưu Nhạc Hùng yêu cầu mọi người đặt ca nô cao tốc quân sự xuống, hét tới chỗ Phương Kỳ Lân: "Phương Kỳ Lân! Đi!"
"Được!".
Phương Kỳ Lân cũng không khách khí, liền muốn lên thuyền.
Nhưng chính vào lúc này
Bum!
Chiếc ca nô cao tốc phát nổ đột ngột.
Những tia lửa lóe lên soi sáng mặt nước tối tăm.
Mọi người đều sửng sốt.
Sau khi hoàn hồn, mới thấy ở cuối boong tàu có một ông già tuổi dáng người cao vút nhưng nét mặt đã già nua.
Ông lão mặc một bộ kimono với mái tóc trắng bồng bềnh, trên khuôn mặt có những đốm đồi mồi và đôi mắt trũng sâu. Ông ta dửng dưng nhìn mọi người, nói bằng thứ tiếng Thần Long thuần túy nhất: "Các vị, đây là muốn đi đâu vậy?" Mọi người lập tức căng thẳng, vẻ mặt trịnh trọng.
Lưu Nhạc Hùng cau mày, nháy mắt với người bên cạnh.
Những người khác hiểu ý, lập tức hét lớn, rút kiếm lao về phía trước.
Nhưng vừa mới bước được vài bước, toàn thân đã run lên, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Sau đó, đầu liền từ từ tuột khỏi cổ và rơi nặng nề xuống boong tàu.
Chết!
"Cái gì?"
Đám người Lưu Nhác Hùng đều vô cùng sửng sốt.
Họ kinh ngạc nhìn ông già.
Chuyện gì đã xảy ra?
Là ông già đó làm so?
Tuy nhiên, họ không hề nhìn rõ ông già ra tay như thế nào...
"Ông...ông rốt cuộc là ai?".
"Tôi là ai không quan trọng. Nếu như các người đã tới đây, thì cùng nhau chết ở đây đi! Dám xúc phạm tới đế quốc Anh Hoa vĩ đại, bất luận là ai, hôm nay cũng đều phải chất xác lên boong tàu này!"
Ông già nhàn nhạt nói, cất bước lên, đi tới.
Mọi người lùi lại, run rẩy.
Lưu Nhác Hùng nghiến răng nghiến lợi, nặng nề nói: "Mọi người đừng sợ, cùng nhau lên, ông ta chỉ có một mình. Chúng ta còn không đối phó được sao? Xông lên với tôi!"
Nói xong, Lưu Nhạc Hùng rút kiếm từ thắt lưng lao lên.
Tất cả những người phía sau anh ta cũng vội vàng chạy tới.
Muốn bao vây ông già!
Tuy nhiên, ông già vẫn cúi người, nhấc hai tay lên một cách thận trọng, dưới cổ tay áo rộng thùng thình, có một thanh kiếm samurai màu đỏ được giấu đi.
Phương Kỳ Lân thở gấp, hét lên: "Không tốt rồi! Mọi người cẩn thận!"
Nhưng....
Muộn rồi!
Leng keng!
Thân ảnh của ông lão đột nhiên lóe lên, lao qua đám đông nhanh như một tia chớp, rồi xuất hiện phía sau tất cả mọi người.
Nhưng lúc này, ông ta vẫn duy trì một tư thế rút dao. Đồng tử của Phương Kỳ Lân trừng lớn Sau một lúc, hàng chục cái đầu, bao gồm cả Lưu Nhạc Hùng, đều rơi vào khoảng không.
Máu phun lên trời!
Giết!
Trong nháy mắt!
Giết hàng chục cao thủ võ đạo nước Thần Long chỉ trong vài giây!
"A!"
Tay của mình chủ Hồng Vũ đeo hai chiếc găng tay có kim tuyến với những chiếc lông vũ màu đỏ được gắn vào.
Nhưng đúng lúc này, Himura Kenshin bất ngờ lên tiếng.
"Chàng trai tội nghiệp, với thực lực của cậu, tùy tiện nhập cảnh, chẳng qua chỉ là tự tìm đường chết! Cậu cho rằng cường giả đến đây ngăn cản các người chỉ có một mình tôi thôi soa? Cậu sai rồi, phía sau tôi còn có cường giả mạnh hơn tôi rất nhiều! Nếu như cậu qua đó, sẽ là một mình đối mặt với cường giả đáng sợ đó đấy!"
Ngay sau khi những lời này nói ra, bước chân của Phương Kỳ Lân đột nhiên dừng lại...
- ---------------------------