*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phương Kỳ Lân?"
Mọi người không khỏi choáng váng.
"Mọi người đã nghe thấy cái tên này chưa?"
Minh chủ Hồng Vũ liếc lướt qua phía đám đông.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều lắc đầu.
"Chưa bao giờ nghe thấy".
"E rằng là một kẻ vô danh tiểu tốt từ đâu đó tới!"
"Chẳng lẽ là muốn lợi dụng sự việc này để phô trương, nổi tiếng sao?"
"Ô, xã hội ngày nay có nhiều người như thế này lắm, thích thu hút sự chú ý của người khác! Mọi người có còn nhớ lúc đầu Nakagawa khiêu chiến với bác sĩ Lâm, có cái tên Hồn Gia Bảo nhảy ra khiêu khích Nakagawa không? Vì để nổi tiếng, kết quả là bị đánh cho sống dở chết dở. Tôi nghe nói bây giờ vẫn đang nằm trong IC!"
Một người phụ nữ cười nói.
Mọi người đều gật đầu.
"Nhóc con, đây là việc trọng đại của của nước chúng ta, không phải là trò trẻ con! Nếu cậu dám ở đây làm loạn, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho chết đuối đấy! Mau cút đi, đừng làm loạn nữa” Một người đàn ông vạm vỡ bước lên mũi tàu, bay lên xông về phía Phương Kỳ Lân hét lớn.
Phương Kỳ Lân nghe thấy giọng nói này, liền nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ ấy.
Anh ta một mình một thuyền, không hề che mặt, lại còn lộ mặt thật cho mọi người nhìn.
Có thể nhìn ra được đây cũng là một chàng trai ngoài đôi mươi với hàng lông mày rậm, gương mặt cương nghị. Nhưng điều khiến mọi người đặc biệt chú ý chính là ánh mắt của anh ta.
Kiêu!
Vô cùng kiêu!
Đó là một kiểu kiêu ngạo nhìn tất cả trên đời bằng nửa con mắt.
Giống như các cao thủ võ đạo ở đây, trong mắt anh ta chỉ giống như tôm tép!
“Nhóc con, ánh mắt của cậu là có ý gì?” Người đàn ông vạm vỡ cảm thấy khó chịu, lập tức hét lên.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Phương Kỳ Lân đã di chuyển!
Liền nhìn thấy anh ta nhảy lên như con đại bàng đen vút lên không trung, bay thẳng bề phí con thuyền nơi có người đàn ông cường tráng kia.
Tốc độ nhanh tới mức khiến người ta bất ngờ!
"Cẩn thận!".
Có người hô vang.
Người đàn ông to lớn thở dốc, cũng phản ứng lại, anh ta định giơ cánh tay lên để đánh trả, nhưng chỉ thấy thân ảnh của Phương Kỳ Lân vụt qua, đột nhiên rơi xuống dễ dàng siết chặt cánh tay của người đàn ông to lớn, ném anh ta ra khỏi thuyền, rơi xuống biển.
Bum!
Người đàn ông to lớn rơi xuống nước, nước bắn tung tóe.
Người đàn ông to lớn vùng vẫy hai lần, vội vàng trồi lên mặt nước, nhảy lên thuyền, nhưng anh ta vừa trồi lên khỏi mặt nước.
Bum!
Một bàn chân đột nhiên giẫm lên đầu anh ta, đẩy anh trở lại mặt nước một lần nữa.
Vừa nhìn.
Rõ ràng là Phương Kỳ Lân!
Anh ta lại còn chống hai tay sau lưng, dùng một chân bước lên biển, chân đứng trên mặt biển, còn lòng bàn chân đặt trên đỉnh đầu của người đàn ông, cứ như thế đứng giữa đại dương.
Người đàn ông to lớn dưới chân anh ta cố sức vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi chân Phương Kỳ Lân! "Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ, tất cả đều trợn tròn mắt.
Thủ đoạn này, không biết là so với khinh công thủy thượng phiêu mạnh hơn bao nhiêu lần nữa. Ở phía xa đang có mấy con thuyền thừa nước đục thả câu tiến sát đến để bắt kịp câu chuyện. Đây là những phóng viên và cư dân mạng khi biết tin đặc biệt có chủ ý đến đây xem. Không có quá nhiều, mà chỉ có một vài người.
Nhìn thấy được ở đây xảy ra chuyện gì, có mấy người hưng phấn lấy ra thiết quay chụp, nhắm chuẩn về hướng này để tác nghiệp.
Ngay sau đó, một số hình ảnh và video ngắn bắt đầu lan truyền không ngừng trên Internet.
Bởi vì tín hiệu không tốt, không thể bắt đầu phát sóng trực tiếp, các trang web truyền thông lớn chỉ có thể sử dụng một số hình. ảnh và một số câu văn để truyền đạt lại mọi thứ ở đây cho vô số cư dân mạng.
"Người đó là Phương Kỳ Lân, có phải không?" "Anh ấy quả nhiên là đến thật!" "Trời đất ơi, anh hùng của chúng ta đến rồi!" "Võ đạo nước Thần Long của chúng ta được cứu rồi!" Cư dân mạng hò reo.
Nhưng những võ giả trên biển không hề biết rằng mọi hành tung của họ đã bắt đầu lan truyền trên mạng. Bọn họ còn có ý định che giấu thân phận của mình để xâm nhập vào tuyến phòng thủ của nước Anh Hoa, cho người đến đúng hẹn tham gia trận quyết đấu với Nakagawa Nakagawa.
Người đàn ông to lớn bị Phương Kỳ Lân giẫm lên đến mức khó thở, dần chìm xuống biển.
Thời gian trôi qua, sức chống chọi của anh ta ngày càng yếu đi, dường như anh ta đã sắp ngạt thở chết đuối.
“Được rồi, vị họ Phương này, khi nãy là chúng tôi lỡ lời. Chúng tôi đã biết bản lĩnh của anh. Vẫn là xin anh thu tay lại, tha cho người này đi!” Minh chủ Hồng Vũ không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng mở miệng.
Phương Kỳ Lân nhìn thấy như vậy, lúc này mới rút chân về, rút lui về tàu của mình.
Người đàn ông nhanh chóng được cấp cứu, anh ta đã ngất xỉu, mất đi thần trí.
Mọi người đều sợ hãi.
Phương Kỳ Lân này, rất có bản lĩnh!
Minh chủ Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Được, tốt! Hậu sinh khả úy! Phương Kỳ Lân, tuy rằng không biết xuất thân của anh, nhưng nếu anh muốn đại diện cho bác sĩ Lâm xuất chiến, vậy thì tôi cho phép! Anh còn trẻ như vậy, thực lực lại rất mạnh, quyết đầu với Nakagawa, chúng ta tuyệt đối không mất mặt, còn có thể cho mọi người thấy được tinh hoa và khí chất của võ đạo nước Thần Long chúng ta! Tôi hy vọng anh sẽ không phụ lòng mong đợi của chúng tôi, giành lấy vinh quang cho võ đạo nước Thần Long
ta!"
“Minh chủ Hồng Vũ yên tâm, hôm nay Phương Kỳ Lân nhất định sẽ đánh một trận vang danh, để cho võ học nước Thần Long ta chấn động cả thế giới!” Phương Kỳ Lân tự hào nói.
Sự tự tin của nhìn đời bằng nửa con mắt đó, khiến tất cả mọi người đều bị cảm hóa.
Với người này, Nakagawa thật là không đáng nhắc đến...
"Được!".
Minh chủ Hồng Vũ lập tức vỗ tay, trầm giọng nói: "Mấy giờ rồi?"
“Hồi minh chủ, đã đến giờ rồi!” Người bên cạnh lập tức nói.
Hai bên tập trung trên boong của tàu sân bay thứ tư. Nó cách bờ biển của nước Anh Hoa chưa đầy 100 hải lý.
Minh chủ Hồng Vũ, Phương Kỳ Lân và những người khác nhìn những người mặc trang phục ninja nhảy lên boong, cau mày.
Họ có thể cảm nhận được cảm giác ớn lạnh đáng sợ và khát máu toát ra từ những người này.
Rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là những ninja bình thường của nước Anh Hoa.
E rằng cấp thấp nhất trong những người này cũng là ninja thượng... “Lưu Nhạc Hùng!” Minh chủ Hồng Vũ hét lên.
“Minh chủ có gì căn dặn?” Người tên Lưu Nhác Hùng bước tới.
- ---------------------------