*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông Mãn chính là dựa thế của Trần Văn Thanh tông sư.
Là một siêu cấp tông sư, thực lực của Trần Văn Thanh là không gì sánh kịp.
Từ lúc ông Mãn có được Trần Văn Thanh tông sư, có thể nói ở Yến Kinh này là như cá gặp nước, người trời nam đất bắc đều phải nể mặt ông ta mấy phần.
Mà thực lực của Trần Văn Thanh tông sư cũng quả thật không thể bắt bẻ, không ít kẻ địch mạnh ở Yến Kinh đều bị Trần Văn Thanh xử lý, căn bản không phải là đối thủ của ông ta, thậm chí có một số người mới chỉ nghe được tên của Trần Văn Thanh đã bị dọa đến mức hồn vía lên mây, không dám lỗ mãng.
Ông Mãn cho rằng Trần Văn Thanh vẫn giống như ngày thường có thể dọa được bác sĩ Lâm không dám làm loạn, nhưng ông ta chưa từng nghĩ đến bên cạnh bác sĩ Lâm lại có một ông lão khiến cho Trân Văn Thanh khiếp sợ như thế, giống như một hậu bối vậy.
“Tại sao lại như thế?”
Đầu óc ông Mãn ong ong, căn bản không cách nào tiếp nhận.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, ông ta cơ bản sẽ không tin.
“Trần Văn Thanh! Ông...
Ông đang làm cái quái gì thế? Ra tay, nhanh ra tay đi!”
Ông Mãn lẩm bẩm kêu lên, sau đó giọng nói của ông ta lớn hơn mấy phân.
Câu nói này vừa vang lên, Trần Văn Thanh đột nhiên quay đầu quát khẽ.
“lm miệng!”
“Ông...
Ông nói cái gì?”
Mặt ông Mãn đỏ lên.
“Trần Văn Thanh, nếu như ông đã không đổi đầu với tôi, vậy thì nhanh tránh ra, tôi muốn bắt thằng ranh kia, giao cho cậu Lâm”
Chiêm Nhất Đao trầm giọng nói.
Trần Văn Thanh nghe thấy vậy thì vội vàng đáp.
“Việc nhỏ như thế, không cần tiền bối Đao Thần ra tay đâu, cứ để Trần Văn Thanh giúp ngài bắt cậu tai”
Nói xong, Trần Văn Thanh trực tiếp xoay người, hóa thành một cơn gió, xông vào trong đám người túm lấy Nguyễn Thế Khải còn đang duy trì vẻ mặt ngu ngơ, nhanh chóng đi đến trước mặt Phan Lâm và Chiêm Nhất Đao.
“Ối!”
Nguyễn Thế Khải không kịp đề phòng, ngã mạnh trên mặt đất, cả người đầy bụi đất.
Toàn bộ người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Kiều Huyền Mi lại càng giỗng như hóa đá, đứng tại chỗ há to miệng nhỏ, cô ta đã hoàn toàn không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này đây đại não của cô ta chỉ có một suy nghĩ.
“Rốt cuộc người bên cạnh anh trai...
Là những người như thế nào?”
Phan Lâm đi lên phía trước, nhìn Nguyễn Thế Khải đang ở trên mặt đất run rấy lại ngơ ngác, lại nhìn ông Mãn trước mắt, sau đó giơ chân lên, hung ác giãm xuống bàn tay mà lúc trước Nguyễn Thế Khải dùng để đánh Kiều Huyền Mi.
“Á!”
Nguyễn Thế Khải phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT