*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trác Toàn Khôn nằm ở chỗ cửa lớn vỡ vụn kia.
Giờ phút này, một cánh tay của anh ta đã hoàn toàn bị bẻ gãy, xương trắng um tùm đâm ra từ khớp nối, máu tươi không ngừng chảy, cơ bắp lỏa lô, bộ dạng không thể dùng thê thảm để hình dung.
“A!”
Trác Toàn Khôn kêu thảm từng đợt từng đợt, che tay bị gãy lại, đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt vặn vẹo.
Ngoại trừ tay bị gãy, da thịt trên người anh ta cũng đều xuất hiện vết rách.
Không thể nghi ngờ, cú đấm đó đã trực tiếp khiến cho Trác Toàn Khôn thành người tàn tật.
Mọi người trừng to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin vào mắt của mình.
Trác Toàn Khôn được tất cả mọi người gọi là thiên tài tuyệt thế, lại không chịu nổi một đòn của Phan Lâm ư? Quá chấn động rôi! “Toàn Khôn!”
Ông chủ Trác lấy lại tinh thần, đau lòng hét lên một tiếng và nhào đến.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Sư huynh Khôn...
thế mà thua sao?”
“Không thể nào! Chắc chăn là không thể!”
“Tên Phan Lâm kia...
Đã dùng thủ đoạn gì?”
Dân dần, mọi người lấy lại tinh thần, tuy nhiên vẫn không thể nào tiếp thu được cảnh tượng nhìn mà rợn cả người này, tiếng kêu hoảng sợ và run rấy không ngừng vang lên.
Toàn bộ Nhật Nguyệt Tinh Cung dần dần xôn xao.
Khắp nơi đều là tiếng la thất thanh và tiếng rít gào.
Người nhà họ Trác đã triệt để sụp đổ.
Tam Tôn Trưởng cũng hoàn toàn trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt.
“Không thể nào! Năng lực của Trác Toàn Khôn sau khi có Kỳ Huyết mạnh như vậy, sao ngay cả một cú đấm của Phan Lâm cũng không đỡ nổi chứ? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Vẻ mặt của Tứ Tôn Trưởng cũng là biểu cảm khó mà chấp nhận được.
“Vì sao lại không đỡ nổi một cú đấm? Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao? Là bởi vì Phan Lâm còn mạnh hơn Trác Toàn Khôn”
Chấn Hám Sơn ở bên này đã lấy lại tinh thân, cười lạnh nói.
Thật ra đừng nói là những người này, Tử Huyền Thiên ở bên đây cũng vô cùng chấn động.
Nhất là Thiên Diệp, sau khi khiếp sợ xong thì mừng rỡ như điên, hai mắt sáng như đèn pha.
“Hay! Hay lắm! Phan Lâm này, tôi rất hài lòng! Hám Sơn, xem ra chưởng môn nói không sail Nhất định phải thu nhận người này vào Tử Huyền Thiên của chúng ta! Chuyến đi này của tôi có giá trị lãm!”
Thiên Diệp hài lòng liên tục gật đầu, không ngừng tán thưởng.
“Phó chưởng môn, bây giờ vui mừng có hơi sớm đấy! Phan Lâm vẫn chưa vào cửa Tử Huyên Thiên của chúng ta đâu! Chúng ta phải nắm chắc thời cơ!”
Chấn Hám Sơn cười nói.
“Người mà Thiên Diệp tôi coi trọng, chạy
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT