*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Sư huynh Toàn Khôn? Có chuyện gì vậy?”
Phan Lâm lạnh lùng nhìn anh ta.
"Phan Lâm, Trường Sinh Thiên Cung là một nơi vô cùng thiêng liêng, sao cậu có thể nói đến là đến, nói đi là đi được? Muốn đi cũng không đơn giản đâu!" Trác Toàn Khôn hừ lạnh.
"Anh có ý gì?" "Lúc nãy mấy người của Tử Huyền Thiên nói tôi không bằng cậu! Nói cậu là một khối ngọc quý, nói cậu có thực lực và thiên phú mạnh hơn tôi rất nhiều! Ha ha, đã như vậy thì cậu hãy đấu với tôi một trận đi! Đánh xong rồi cậu mới được cút!" Trác Toàn Khôn ngạo nghễ nói.
Anh ta vừa dứt lời thì ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người Trác Toàn Khôn.
Ai cũng biết ý đồ của Trác Toàn Khôn! Anh ta muốn vả lên mặt người của Tử Huyền Thiên thật mạnh, làm cung chủ vừa lòng về đồ đệ mới của mình là anh ta! Đồng thời, anh ta cũng muốn chứng minh cho cung chủ và tất cả mọi người thấy rằng, Trường Sinh Thiên Cung chọn anh ta là quyết định chính xác đến mức nào! Anh ta, mới là đồ đệ ưu tú nhất! Bất cứ kẻ nào cũng không bằng anh ta được! Anh ta muốn giãm đạp Phan Lâm dưới chân, dùng người này lót nên cho mình nêu cao tên tuổi! Phan Lâm nhướng mày: "Tại sao tôi phải đánh với anh? Đánh thắng anh tôi cũng không được lợi lộc gì”
"Ha ha, cái đồ vô dụng, nhát như chuột! Nếu cậu không dám thì cứ nói thẳng ra là được rồi!" Trác Toàn Khôn mỉa mai cười nói.
Phan Lâm vẫn cóc thèm quan tâm.
Nhưng lúc này, Trác Toàn Khôn lại nói với Nhị Tôn Trưởng: "Nhị Tôn Trưởng à, người mà ông đặt niềm tin vào nhất lại là một tên rác rưởi như vậy đấy à? Thì ra ông cũng có lúc nhìn nhầm người! Nhị Tôn Trưởng, ông cũng lớn tuổi rồi, nếu già rồi, hồ đồ rồi thì nên từ chức về ở ẩn mới phải chứ?" Lời nói của anh ta sao mà ngang ngược đến vậy! "Vô liêm sỉ! Anh nói cái gì thế hả?" "Trác Toàn Khôn! Anh đừng quá kiêu ngạo!" "Dám giở cái giọng điệu đây mà nói chuyện với tôn trưởng của chúng tôi à! Anh làm càn quá rồi!" Các đồ đệ của Thượng Thanh Cung tức giận đến tím cả mặt, đứng ra quát mắng anh ta.
Nét mặt của Nhị Tôn Trưởng cũng âm trâm xuống.
Thế nhưng Trác Toàn Khôn hoàn toàn không quan tâm đến.
Bây giờ anh ta chính là đô đệ của cung chủ, địa vị cũng cao hơn, dù có là Nhị Tôn Trưởng thì đã làm sao? Anh ta không quan tâm! "Mẹ nó! Trác Toàn Khôn! Mày đừng có mà điên quá! Phan Lâm không đánh với mày thì tao đánh với mày!" Một đồ đệ của Thượng Thanh Cung không nhịn nổi nữa, lập tức hét lớn rồi thả người nhảy lên, đánh về phía Trác Toàn Khôn! "Trần Nhất Tường! Trở lại mau!" Nhị Tôn Trưởng gấp gáp la lên.
Nhưng...
Đã không kịp nữa rồi! "Chán sống rồi!"
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT