*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhóm người đó đồng loạt xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung, đi theo họ còn có rất nhiều đệ tử thuộc đội chấp pháp đang canh giữ ở bên ngoài.
Những người đến từ Tử Huyền Thiên vừa đứng lại là đội chấp pháp lập tức bao vây họ kín mít.
"Xin cung chủ tha tội, chúng tôi đã cố gắng cản lại nhưng đám người Tử Huyền Thiên này xông vào quá đột ngột, chúng tôi chưa kịp phản ứng thì họ đã lao vào rồi, mong cung chủ tha tội!" Đám đệ tử của Tứ Tôn Trưởng lập tức quỳ xuống nhận tội.
"Nghĩa là đám người Tử Huyền Thiên này dùng vũ lực mà xông vào sao?" Tứ Tôn Trưởng đứng lên, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Thật to gan! Các người có biết Trường Sinh Thiên Cung của chúng tôi là nơi nào không? Người đâu! Đuổi mấy người này hết ra ngoài cho tôi, nếu dám phản kháng thì giết chết không kể tội!" "Tuân lệnh!" Các đệ tử thuộc đội chấp pháp hô lên.
"Gì đây? Đây là cách tiếp khách của Trường Sinh Thiên Cung các người sao?”
Người câm đầu nhóm người Tử Huyền Thiên chắp hay tay ra phía sau, không hề nao núng chút nào.
"Nói chuyện tiếp khách với một đám vô lại các người làm gì? Làm đi!" Tứ Tôn Trưởng quát một tiếng, không định tỏ ra lịch sự với họ.
Nhưng lúc này, cung chủ Mạc Tâm lại lên tiếng: "Tất cả dừng tay lại đi! Tứ Tôn Trưởng, các ông đi xuống!" "Cung chủ!" Tứ Tôn Trưởng quay phắt đầu lại, mặt mũi ông ta tràn ngập vẻ khó tin.
"Đi xuống!" Cung chủ Mạc Tâm lại gắt lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tứ Tôn Trưởng không biết nên làm gì, chỉ có thể cúi đầu hô “Rõ”
.
Thấy đám người Tử Huyền Thiên đột nhiên đến đây, Phan Lâm rất bất ngờ.
Sao họ lại chạy đến đây? Nhìn người cầm đầu, những người khác thấy đây là một người đàn ông trung niên, mặt ông ta đầy râu, mang đến cho người khác một ấn tượng trâm tĩnh lão luyện như đã trải qua nhiều sự đời.
Ông ta khoác áo ngoài màu đỏ thẫm, nhìn ông ta trông cực kỳ có khí thế và hào hùng.
Chấn Hám Sơn cũng tới, nhưng ông ta lại đứng sau lưng người đàn ông kia.
Bởi vậy có thể thấy địa vị của người này ở Tử Huyền Thiên cao hơn Chấn Hám Sơn.
"Phó chưởng môn Thiên Diệp! Đã lâu rồi không gặp ông."
Lúc này, cung chủ Mạc Tâm nhẹ nhàng lên tiếng.
Bà ấy vừa nói xong thì tất cả mọi người đều rúng động.
"Cái gì cơ? Người này chính là phó chưởng môn Thiên Diệp của Tử Huyền Thiên sao?" "Cái người toàn thấy đâu mà không thấy đuôi đấy hả?" "Nghe nói người này tuy đảm nhiệm chức phó chưởng môn của Tử Huyên Thiên nhưng lại rất hiếm khi xuất hiện, không ngờ hôm nay ông ta lại tới đây."
Bầu không khí sôi trào cả lên.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT