*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhật Nguyệt Tinh Cung trông rất hùng vĩ.

Đỉnh nóc như ngôi sao, những cây cột trụ như ngọc, có tượng điêu khắc rồng vàng, mặt đất lát đá màu xanh ngọc bích.

Ở đây ngay cả mỗi viên gạch viên ngói đều thể hiện sự trang nghiêm, thần thánh và cao quý.

Phan Lâm âm thành đánh giá bống phía, mà đồ đệ kia đã chắp tay, hô lớn: "Thưa cung chủ, Phan Lâm đã được đưa đến rồi!" "Ừm, con đi xuống đi”

Trong cung điện cực lớn, có giọng hơi trung tính cất lên.

Phan Lâm có chút kinh ngạc, nhìn về phía giọng vang lên, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, cầm một cây phất trần và đeo kính gọng đen ởđi ra.

Người phụ nữ này có bê ngoài thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan lại vô cùng tỉnh xảo, nhưng vì dấu vết của năm tháng nên ở bà ấy cũng đọng lại sự tang thương của thời gian.

Bà ấy mặc vô cùng mộc mạc, chỉ một bộ đồ màu trắng, mặt cũng không trang điểm, trên người cũng không mang trang sức gì, trên tay chỉ cầm một quyển sách cổ, hình như bà ấy đang đọc sách.

Người này là Mạc Tâm, cung chủ của Trường Sinh Thiên Cung sao? Phan Lâm có chút ngạc nhiên.

Anh cũng có nghe qua về cung chủ Mạc Tâm, nhưng anh không ngờ vị cung chủ này là một người phụ nữ! Bà ấy hoàn toàn không uy nghiêm, bá đạo như trong tưởng tượng của anh.

Ngược lại, bà ấy vô cùng bình dị và gân gũi, nhìn thoáng qua hoàn toàn không có vẻ gì là kiêu ngạo...

Thật làm người ta bất ngời "Cung chủ, đệ tử xin lui!" Tên đệ tử kia chào rồi lập tức ra ngoài.

Cung chủ Mạc Tâm cất quyển sách trong tay đi rôi đưa mắt nhìn Phan Lâm, mở miệng nói: "Cậu là Phan Lâm à? Tự tìm chỗ ngôi đi." "Cảm ơn cung chủ." Phan Lâm đáp, tuy cảnh giác nhưng anh cũng không dám tỏ ra khách sáo câu nệ, chọn một ghế ngồi xuống.

Cái ghế này được chế tạo từ ngọc thạch lưu ly, vừa ngồi xuống thì cơ thể sẽ cảm nhận được có một dòng nước ấm êm dịu truyền vào, làm cho toàn thân thân đều cảm thấy thoải mái và thông thấu, để cho người ngôi càng sảng khoái.

“Thân kỳ thật”

Phan Lâm âm thầm cảm khái.

Cung chủ Mạc Lâm tùy ý ngồi xuống vị trí của mình, bắt chéo chân lên, nhấp một ngụm trà bên cạnh rồi nói: "Phan Lâm, ta biết cậu cũng bị thương, lần này gọi cậu đến cũng do việc quá gấp gáp, mong cậu thứ lỗi cho”

"Sao cung chủ lại nói vậy? Tôi có thể được ngài gọi đến gặp đã là phúc phận ba đời của tôi rồi" Phan Lâm nói.

"Lời khách sáo này đừng nói nữa, ta không thích nghe, chúng ta nói vài chuyện thực tế đi! Phan Lâm, ta vội vàng gọi cậu đến là muốn hỏi thăm cậu vê chuyện trong Thiên Cung Mộ, ta hi vọng cậu có thể trả lời trung thực những câu hỏi mà ta đưa ra" "Cung chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói hết



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play