*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm không hôn mê thật, anh cũng biết bản thân làm sao đến được Dưỡng Tâm Điện.
Dưỡng Tâm Điện là một điện đường đứng đầu trong thập điện do Ôn Thụy Sinh quản lý.
Ôn Thụy Sinh chính là người đứng đầu của cả thập điện! Nghe nói, ngoại trừ cung chủ thì y thuật của người này là mạnh nhất trong Trường Sinh Thiên Cung, đương nhiên tôn trưởng và điện chủ tất cả cấp bậc phải tìm đến ông ta chữa trị khi bị thương.
Ngay sau đó, nơi náo nhiệt nhất Trường Sinh Thiên Cung đã thành Dưỡng Tâm Điện.
Sau khi Tam Tôn Trưởng và các chủ điện được đưa tới đây, đệ tử của ngũ cung thập điện cũng tụ tập toàn bộ ở đây để thăm tôn trưởng và điện chủ của mình, xem tình trạng của họ như thế nào rồi.
Cửa chính Dưỡng Tâm Điện lúc này chật như nêm cối, rất nhiều đệ tử muốn cố gắng xông vào nhưng tất cả đều bị ngăn lại.
"Người không có phận sự cút hết ra ngoài cho tôi! Nếu ai đám làm ầm ï ở Dưỡng Tâm Điện thì đến Thiên Hình Cung hết đi!" Tứ Tôn Trưởng đi ra cửa điện thấy đám đệ tử đang ẩu đả thì lập tức quát măng một trận, như thế mới dạy dỗ được cả đám đệ tử không tốt kia.
Trong Dưỡng Tâm Điện, Ôn Thụy Sinh đang cầm kim châm cứu của mình bắt đầu chữa trị cho những người này.
Đương nhiên, quá trình trị liệu cũng được sắp xếp theo địa vị của từng người, cấp bậc đệ tử như hơn nữa...
Lục phủ ngũ tạng của người này, hình như khác với người bình thường...
"Điện chủ Thụy Sinh, ông đang nói cái gì vậy! Anh ta là người, lục phủ ngũ tạng làm sao có thể khác với người khác được chứ? Chẳng lẽ anh ta là quái thai à? Còn về việc không cảm nhận được hơi thở của người này, giống như ông vừa nói, thương thế của người này không nhẹ, sợ là sắp nghoẻo rồi, ông không cảm nhận ra được cũng đúng thôi..." "Chuyện này..." "Điện chủ Thụy Sinh đừng ngạc nhiên làm gì, ông chỉ cần cứu sống người này là được rồi, nếu ông cứu không sống được cũng không ai trách được ông!" "Ừm..”
Một ngày chữa trị qua đi, thương thế mọi người cũng ổn định lại.
Nhưng Phan Lâm giả vờ không nổi nữa, làm người đầu tiên tỉnh lại.
"Anh Lâm, anh tỉnh rồi sao?" Sau khi anh mở mắt, bên cạnh lập tức truyền giọng của Thu Phương.
Cô ta được điều tới chăm sóc cho Phan Lâm.
"Thu Phương..." "Thật tốt quá, anh cảm thấy thế nào rồi? Tốt hơn chưa? Không sao chứ?”
Thu Phương vội vàng hỏi.
"Tôi không sao." "Vậy thì tốt rôi, tốt rồi, anh Lâm à, anh cũng đừng có làm tôi sợ chứ, anh mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tôi biết làm sao bây giờ?" Thu Phương âm thâm lau nước mắt của mình.
Không biết cô ta nói vậy là thật lòng hay đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT