*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điên rồi! Đại Tôn Trưởng điên thật rồi.

Cảnh tượng trước mắt quá rúng động, khiến cho ông ta cảm thấy đầu óc của mình như bị nổ tung ra.

"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào có thể như vậy được..

" Cả người của Đại Tôn Trưởng run lên cầm cập, cơ thể như muốn vỡ ra.

Ông ta thấy người trước mặt đã máu me be bét, những thay đổi trên cơ thể rõ ràng đến mức có thể dùng mắt thường để quan sát được.

Anh bị ăn mòn đến nỗi đầu tóc bị bong ra, sau đó trên đầu bắt đầu sinh ra da thịt mới, mái tóc như măng mọc mùa vào mùa xuân nhanh chóng dài ra.

Tay chân bị gãy của anh đã bắt đầu duỗi thẳng, các vết thương trên cơ thể cũng bắt đầu tự lành, da thịt mới được sinh ra nhanh chóng khiến cho mọi người không thể nào tưởng tượng được.

Mà ngay cả những vết thương trên cơ thể cũng như thế, tốc độ hồi phục vết thương nhanh như vậy đã nằm ngoài khả năng hiểu biết của con người.

Chỉ sau một phút đồng hồ mà cơ thể gần như nát bét của Phan Lâm đã hồi phục hoàn toàn, toàn thân không hề có vết thương nào cả, giống như anh chưa hề bị thương...

Cho dù xưa nay Đại Tôn Trưởng luôn là một con người không dê gì tỏ ra hoảng loạn thì lúc này ông ta cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Toàn thân ông ta bắt đầu run rấy, mắt ngơ ngác nhìn về phía Phan Lâm, miệng mở thật to nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

"Đại Tôn Trưởng, không phải là tôi đã nói rồi sao? Chỉ với chút thủ đoạn đó thì không thể làm tôi bị thương được đâu." Phan Lâm thản nhiên nhìn ông ta và nói.

"Tại sao...

Tại sao...

Tại sao lại có thể như vậy được? Rốt cuộc cơ thể của mày đã xảy ra chuyện gì?" Đại Tôn Trưởng ngơ ngác hỏi.

"Tôi cũng không biết." Phan Lâm lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi phát hiện trong quan tài của cung chủ Thiên Cung đời đầu Trần Hướng Thiên một viên thuốc, sau đó nghe theo lời của cung chủ Hướng Thiên chỉ dẫn rồi luyện hóa nó, cuối cùng cơ thể của tôi thành ra như vậy”

"Cái gì? Viên thuốc?" Đại Tôn Trưởng giống như bị sét đánh, sực nhớ ra cái gì, hai hốc mắt nứt ra, dùng sức mà gáo rú: "Viên thuốc kia có màu gì? Có mùi gì? Mau, mau nói cho tao biết! Mau!”

"Toàn bộ viên thuốc màu đỏ lửa, để trong một cái hộp rất đẹp, nếu nói về mùi thì...

Nó không có mùi." Phan Lâm nói một cách thờ ơ.

Đại Tôn Trưởng choáng váng, sắc mặt tái nhợt, lùi mạnh về sau hai bước, tỏ ra cực kỳ sốc.

Một lúc lâu sau ông ta mới run rẩy nói một câu: "Nhất định là Trường Sinh đan.

Đó...

Nhất định là Trường Sinh đan! Nhất định là Trường Sinh đan!" Đại Tôn Trưởng không còn điều khiển được cơ thể của mình.

"Trường Sinh đan?" Phan Lâm không hiểu gì nên hỏi: "Đó là gì?" "Đó chính là viên đan được mà cung chủ Trần Hướng Thiên đã dùng tâm huyết cả đời để ngưng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play