*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu là người thường, một khi bị thứ khí độc khủng bố này bao trùm thì ngay cả hài côt cũng không còn, toàn thân biến thành vũng máu.

Nhưng Phan Lâm lại không giống vậy! Đại Tôn Trưởng suy đoán, chắc chắn khi ở trong mộ thất người này đã gặp được điều gì đó may mắn, thế nên nếu ông ta muốn giết anh, chỉ dựa vào cái này thôi thì khó mà làm được.

"Đã như vậy, tao buộc phải tốn thêm chút công chút sức rồi!" Ánh mắt Đại Tôn Trưởng lạnh lẽo, đã không do dự nữa, định dùng chiêu pháp mạnh nhất để giải quyết Phan Lâm! Đột nhiên ông ta cởi bỏ áo trên người, để trần thân trên, sau đó vỗ mạnh lên ngực mình một cái.

Bịch! Từ trong da thịt trước ngực ông ta bắn ra mười cây kim châm cứu đen kịt! Hóa ra mười cây kim châm cứu vẫn luôn ở trong cơ thể ông ta.

Đại Tôn Trưởng vung tay lên, rút mạnh mười cây kim châm cứu này ra khỏi cơ thể mình, nắm trong tay, sau đó tay kia lại tàn nhẫn vỗ mạnh lên ngực chính mình một cái.

“Phụt phụt!”

Lúc này, một ngụm máu tươi phụt ra khỏi miệng Đại Tôn Trưởng.

Thế nhưng máu này...

không hề có đỏ thường thấy, mà là màu xanh đen.

Đại Tôn Trưởng vung những cây kim châm cứu trong tay vê phía vũng máu màu xanh đen kia, kim châm cứu đen kịt lập tức bị vũng máu màu xanh đen thấm ướt, trở nên vô cùng quỷ dị.

Sau đó Đại Tôn Trưởng nhìn chằm chằm về phía Phan Lâm đang bị khí độc như bão táp điên cuồng xoay tròn, bao phủ xung quanh, còn mười cây kim châm cứu khủng bố không ngừng đánh vào bên trong.

Khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi đó là, sau khi kim châm cứu vào trong vòng khí độc rồi, lại như bị nam châm hấp dẫn, tiếp tục quay lại, trở về trong tay Đại Tôn Trưởng! Sau đó ông ta lại tiếp tục vung kim đánh tới, liên tục như Vậy.

“Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu...”

Mười cây kim châm cứu qua lại không ngừng, liên tục va chạm với thân hình bị bao vây bên trong vòng khí độc như bão táp kia.

Chỉ một thoáng, đám khí độc kia càng thêm hung mãnh, tựa như nước đã đun sôi, sôi lên sùng sục.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy loáng thoáng có tia chớp giật trong cơn bão táp này, cực kỳ đáng sợ! Lúc này nếu như có người ở bên trong đó, chỉ sợ không chỉ hài cốt không còn, thậm chí ngay cả chút tro bụi cũng chẳng còn lại tý gì.

“Rầm ầm ầm...”

Những cái quan tài bên trong mộ thất đều bị cơn gió lốc này đánh tới làm cho rung động không ngừng, liên tục lắc lư trên mặt đất, tựa như toàn bộ mộ thất có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng dù cho như thế, Đại Tôn Trưởng vẫn không chịu dừng lại, ông ta tiếp tục vung mấy cây kim châm cứu quỷ dị kia.

“Đùng! Đùng! Đùng! Đùng...”

Bão táp không ngừng nổi lên, mặt đất nứt ra



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play