*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thu Phương nhìn chằm chằm vào cái kén khổng lồ hồi lâu, bối rối.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một vật như vậy! “Anh Lâm!”

Cô ta cố gắng hét lên trong phòng, nhưng trong phòng không một bóng người, cũng không ai trả lời. “Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”

Thu Phương lại hét lên, đồng thời tìm xung quanh một lúc. Nhưng phòng chỉ lớn như vậy, còn chỗ nào có thể giấu được một người lớn đâu? “Sao lại không thấy?”

Thu Phương mờ mịt.

Cô ta tận mắt nhìn thấy Phan Lâm bước vào căn phòng này mà, chẳng lẽ Phan Lâm bí mật rời đi trong lúc cô ta không để ý? “Sư muội Thu Phương, sư đệ Lâm đâu rồi? Cậu ta có ở trong không vậy?”

Sư huynh Lý Như ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, vừa đi về phía này vừa hét lên. Thu Phương giật mình, nghĩ đến chuyện trước đó Phan Lâm căn dặn, vội vàng kêu lên: “Sư huynh Lý Như, anh đừng qua đây!”

Sư huynh Lý Như đang đi về phía này lập tức ngơ ngác, bước chân cũng dừng lại, sửng sốt nói: “Vì sao không cho anh vào?”

Thu Phương cũng ngẩn ra, run run một lúc rồi mới lắp bắp nói: “Bởi vì...

Bởi vì anh Lâm không có ở đây....

Anh vào cũng vô dụng...



“Nó đi đâu vậy?”

Sư huynh Lý Như ngơ ngác hỏi. “Em...

Em cũng không biết....

không biết anh ta chạy đi đâu nữa”

Thu Phương vội vàng ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nói với sư huynh Lý Như cách đó không xa.

Cô ta sợ không giải thích được khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trong phòng. “Không biết đi đâu?”

Sư huynh Lý Như cau mày, vẻ mặt khó coi: “Vậy là sao? Phan Lâm lại chơi trò biến mất? Lá gan của cậu ta cũng không nhỏ đấy! Muốn trốn sư phụ sao? Sư phụ muốn tìm cũng không tìm được nó, gì đây, người này không để sư phụ vào mắt à?”

Nói đến đây, sư huynh Lý Như đã rất tức giận. “Không, không, không, sư huynh Lý Như, anh Lâm tuyệt đối không có ý này! Anh đừng có hiểu lầm...

anh ấy chỉ....

chỉ là....”

Thu Phương lắp bắp, nhưng không thể nghĩ ra lý do chính đáng. “Bớt nói nhảm! Nếu Phan Lâm kiêu ngạo như vậy, tôi sẽ đi bẩm báo sự thật với sư phụ!”

Sư huynh Lý Như tức giận nói rôi quay đầu bỏ đi. “Sư huynh Lý Như, đợi đã! Sư huynh Lý Như!”

Thu Phương vội hét lên, nhưng sư huynh Lý Như hoàn toàn phớt lờ cô ta. Nhìn bóng lưng của sư huynh Lý Như đẩy cửa xông ra ngoài và đi mất, Thu Phương lo lắng nhảy dựng lên. Cô ta lại vội vàng chạy vào phòng.

Nhưng nhìn trái nhìn phải, thậm chí chui xuống gầm giường xem, cô ta vẫn không tìm thấy Phan Lâm đâu cả dù chỉ là một chút dấu vết. “Anh Lâm, rốt cuộc anh trốn ở đâu vậy?”

Thu Phương có chút tuyệt vọng. Cùng lúc đó, sư huynh Lý Như tức giận chạy vê Thượng Thanh Cung















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play