*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Phan Lâm mới hiểu ra được.

Hóa ra chưởng môn Lăng có suy tính này nên mới có thái độ đó với anh... “Phan Lâm, chưởng môn của chúng tôi là một người yêu mến người tài, đặc biệt là thiên tài tuyệt thế vô song như anh, nếu anh gia nhập Tử Huyền Thiên chúng tôi, ông ây nhất định sẽ đặc biệt bôi dưỡng anh, sẽ tập trung mọi nguồn tài nguyên có chất lượng tốt nhất của Tử huyền Thiên cho anh, tương lai của anh chắc chắn sẽ rực rỡ!”

Chấn Hám Sơn chậm rãi nói, vô cùng hào hứng. Phan Lâm nghe lời nói ấy thì nở nụ cười: “Các ông nên biết tôi là đồ đệ của Thiên Cung, hiện giờ Thiên Cung và Tử Huyền Thiên có xích mích với nhau.

Nếu trong mắt các ông tôi là tuyệt thế vô song thì đối với cả Tử Huyên Thiên tôi lại là một mối đe dọa cực kỳ nguy hiểm, tại sao các ông không giết tôi mà muốn đào góc tường vậy? Chẳng lẽ người Tử Huyền Thiên đều ngây thơ như vậy? Lỡ như đào không được thì chẳng phải thành thả hổ về rừng rồi?”

Người bình thường sẽ chỉ chọn giết thay vì khuyên quy hàng, hành động của chưởng môn Tử Huyền Thiên thật khó đoán. “Phan Lâm, thật ra ban đầu chưởng môn muốn giết cậu, nhưng tôi đã khuyên ông ấy đôi câu, ông ấy đã lựa chọn cho cậu gia nhập Tử Huyền Thiên!”

“Ông khuyên sao?”

“Đúng vậy, bởi vì tôi đã nói cho ông ấy biết rằng cậu sẽ không ở Trường Sinh Thiên Cung được lâu nữa”

Chấn Hám Sơn tự tin nói. “Làm sao ông thấy được?”

Phan Lâm ngơ ngác hỏi. “Không phải rõ ràng rồi sao? Tam Tôn Trưởng không cho anh lấy thuốc, nếu không thì tại sao anh lại một thân một mình đến Tử Huyền Thiên chúng tôi để tìm thuốc, vì sao không nhờ cao thủ của Thiên Cung giúp cậu chứ?”

Phan Lâm không nói gì. Chấn Hám Sơn lại cười, nói: “Cỏ Tam Thành này...

hẳn là thuốc cứu mạng của cậu đúng không!”

“Làm cách nào mà ông đoán được thế?”

“Vì cậu đã để đồ đệ một mình ở đây mạo hiểm! Nếu không vì cứu lấy mạng sống của chính mình thì sao cậu lại để mình lâm vào tình thế nguy hiểm được? Đúng như lúc trước cậu đã nói, Chấn Hám Sơn tôi đây cũng không phải ngu ngốc! Giữa cậu và Vệ Hoàng Công cũng không có tình thây trò sâu sắc gì, cậu ta chỉ là một cái cớ chính đáng để cậu tới đây lấy cỏ Tam Thánh, không hơn!”

Chấn Hám Sơn cười nói. Phan Lâm thở dài một hơi: “Ông Hám Sơn thật là có con mắt tinh tường, mánh khóe nhỏ này của tôi không thể lừa được ông!”

“Mặc dù tôi đã nhìn thấy mánh khóe của cậu nhưng đã quá muộn rồi! Khi cậu đã làm xong tất cả mọi chuyện thì tôi mới nhận ra, muốn ngăn chặn thì đã quá muộn.

Phan Lâm, mặc dù cậu còn trẻ nhưng sự khôn ngoan của cậu thật đáng kinh ngạc”

Trong mắt Chấn Hám Sơn hiện lên chút kiêng ky. Người này còn trẻ như vậy, nếu không chết yếu thì trong tương lai chắc chắn sẽ là một người khiến nghe tên đều phải sợ hãi! “Ông quá khen! Được rồi, giờ không còn sớm











Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play