*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phan Lâm? Những người đang có mặt ở đây không khỏi giật mình, hối hả nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại thấy hàng đệ tử tách ra, phía sau có hai bóng người sải bước đi tới.
Đó chính là Thu Phương và Phan Lâm! “Là các người? Không phải các người đã đi rồi sao?”
Ông Túy trợn to hai mắt, nhìn hai người với vẻ khó tin. “Là mày?”
Bạch Hạo Tâm cũng đứng bật dậy, thất thanh hét lên. Cả người Vệ Hoàng Công run lên, anh ta không tin nổi Phan Lâm lại đến, nhìn anh, tưởng mình đang nhìn lầm... “Ồ? Phan Lâm? Anh chính là Phan Lâm?”
Chu Bích Như rất bất ngờ. Phan Lâm vừa nhìn thấy tình trạng của Vệ Hoàng Công là lập tức biến sắc mặt, anh nhanh chóng đi tới đẩy hai tên đệ tử đang giữ lấy Vệ Hoàng Công ra, vội vàng đỡ anh ta lại, sau đó châm cứu ổn định thương thế cho anh ta. Một lát sau, Phan Lâm rút kim châm về, khàn giọng nói: “Vệ Hoàng Công, anh sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Tốt hơn nhiều rồi..." Vệ Hoàng Công thở hắt ra, sau đó nhìn chằm chäm vào Phan Lâm, kinh ngạc hỏi: “Không phải tôi bảo ông Túy dẫn anh rời khỏi đây sao? Vì sao anh lại quay vê?”
“Tôi nghe nói anh bị bắt nạt nên tới Tử Huyền Thiên xem sao, không ngờ anh không những bị người ta bắt nạt mà còn bị hãm hại nữa”
Phan Lâm lạnh lùng nói. Vệ Hoàng Công sốt ruột kêu lên: “Phan Lâm, anh định làm gì vậy?”
“Anh là đồ đệ của tôi, đương nhiên tôi phải lấy lại công bằng cho anh rồi!”
Phan Lâm đứng lên, quét mắt nhìn toàn bộ đệ tử của Tử Huyền Thiên đang có mặt ở đây, quát: “Là ai đã đánh đồ đệ của tôi ra thế này vậy? Bước ra đây!”
Trân Hông Nguyên mở quạt nhẹ nhàng phẩy phẩy mà đi ra, nói: “Phan Lâm! Nơi này là Tử Huyền Thiên, không phải nơi để anh thích làm gì thì làm!”
“Sao? Là anh làm à?”
Phan Lâm hỏi mà mặt không có biểu cảm nào. Trần Hồng Nguyên có hơi do dự, nhưng nhìn lại Bạch Hạo Tâm và những đệ tử xung quanh, và cả Chu Bích Như đang đứng ở trên, anh ta lập tức can đảm hơn.
Trân Hồng Nguyên thấy có nhiều người ở đây nên mình không cần phải sợ người này, bèn cười đáp: “Là tôi thì sao?”
Nhưng bốn chữ này vừa đi ra khỏi miệng anh ta thì một tiếng xé gió vang lên, Phan Lâm bỗng nhiên biến mất. “Sư đệ Hồng Nguyên! Cẩn thận!”
Chu Bích Như hô to. “Hả?”
Trân Hồng Nguyên sững người, còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy cổ mình như bị kêm sắt kẹp lại, thoi thóp thở.
Lúc anh ta lấy lại tỉnh thân thì mới phát hiện Phan Lâm đã đứng bên cạnh mình từ khi nào không hay. Phan Lâm dùng một tay bóp cổ Trần Hồng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT