*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phịch!”

Vệ Hoàng Công ngã nhào xuống đất như một con chó chật vật.

Hai chân anh ta đã bị đứt, cả người đẫm máu, thân thể hơi co giật, hai mắt trợn thật to, trông hết sức bi thảm.

Nhưng Vệ Hoàng Công vẫn chưa chết, anh ta vẫn còn có ý thức. Các đệ tử xung quanh cứ đứng nhìn như thế, không một ai lên tiếng, cũng không ai cảm thấy thương xót hay thương hại anh ta.

Với họ, người này chính là một kẻ đã phản bội sư môn, đại sư tỷ Chu Tước lại còn muốn tự tay phạt anh ta, ai còn dám nhiều lời? Chu Tước ngồi vào cái ghế bên cạnh, động tác ngồi xuõng để lộ phần bắp đùi trắng nõn thon dài.

Cô ta bình tĩnh hỏi: “Cậu còn chưa chịu nói thật à?”

“Tôi...

không có gì để nói...”

Vệ Hoàng Công khó khăn nói ra mấy chữ, trong miệng toàn là máu. Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói: “Gọi sư huynh Hạo Tâm của mấy người tới đây”

“Vâng thưa sư tỷ!”

Có đệ tử chạy đi ngay. Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm với khuôn mặt tái nhợt đầy chán chường được đỡ đến.

Hai mắt anh ta vô thân, nhìn quần áo chắc là đã lâu rôi không tắm rửa, dính rất nhiều vết bẩn. Chu Bích Như gọi Bạch Hạo Tâm đến: “Hạo Tâm, cậu lại đây!”

Lúc này Bạch Hạo Tâm mới có tinh thân hơn chút ít, anh ta chậm rãi tiến lên chào: “Chào sư tỷ Bích Như”

Chu Bích Như lạnh nhạt nói: “Hạo Tâm, xem người trên đất đi”

Bạch Hạo Tâm đưa mắt nhìn sang, quan sát người đang nằm sõng soài dưới đất, được một lúc thì sắc mặt anh ta chợt tái nhợt đi.

Anh ta kinh ngạc bật thốt: “Đây là...

Vệ Hoàng Công?”

“Đúng vậy!”

Chu Bích Như gật đầu. “Sư tỷ Bích Như, tại sao...

sư đệ Hoàng Công lại thành ra như vậy?”

Chu Bích Như khẽ lắc đầu: “Vệ Hoàng Công phản bội sư môn, quỳ lạy bái kẻ khác làm sư phụ, là gián điệp của địch.

Tôi gọi cậu ta đến đây chính là vì muốn cậu ta nói hết mọi chuyện, để xem cậu ta có thừa nhận mình đã câu kết với người ngoài hay không.

Nhưng cậu này đã mù quáng ngu muội lắm rồi, tôi cũng chỉ đành thi hành hình phạt với cậu ta”

“Thì ra là như vậy...”

“Hạo Tâm, tôi biết cậu đã có tâm ma từ sau khi thua trận đấu ở Trường Sinh Thiên Cung lúc trước, chưa vượt qua được, bao giở tâm trạng cũng suy sụp chán nả, hôm nay tôi sẽ giúp cậu đứng dậy một lần nữa”

Chu Bích Như đứng dậy nói. “Cảm ơn ý tốt của sư tỷ, chỉ là...

đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết”

“Vậy cậu định giải quyết thế nào?”

“Tôi không bằng người ta, không nói được gì, chỉ có thể dốc sức mà tu luyện...”

“Cậu nghĩ mình có thể vượt qua được hắn ta không? Không! Đến bản thân cậu còn không tin

















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play