*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Toàn bộ các đệ tử Tử Huyền Thiên xông tới đây đều rút kiếm, nhìn chằm chằm vào Phan Lâm bảng đôi mắt đây lạnh lùng.

Thu Phương hoảng sợ đến mức suýt ngất đi, chỉ biết run rấy núp sau lưng Phan Lâm.

Cô ta không ngờ Phan Lâm lại bộp chộp như vậy! “Anh Lâm, làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ?”

Thu Phương khóc thét.

Phan Lâm thì không hề nao núng chút nào: “Không có gì đâu, tôi sẽ giải quyết”

“Ai to gan dám gây chuyện ở Tử Huyền Thiên vậy!”

Lúc này, có một người đàn ông trung niên để râu dài mặc áo màu xanh biếc đi ra từ cửa hang.

Sắc mặt ông ta âm trâm, săm soi nhìn Phan Lâm.

Phan Lâm nói với người đàn ông trung niên: “Vệ Hoàng Công đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta”

“Cậu là ai?”

Người đàn ông kia hừ lạnh rồi hỏi.

“Tôi tên là Phan Lâm, sư phụ của Vệ Hoàng Công.

Tôi nghe nói anh ta bị mấy người bắt nạt!”

Phan Lâm bình tĩnh trả lời: “Đồ đệ bị bắt nạt, tôi làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra rôi chứ? Nhanh đưa anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn dùng vũ lực đâu!”

Người đàn ông trung niên thoáng kinh ngạc, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, ngỡ ngàng nói: “Tôi biết rồi, cậu chính là Phan Lâm, người của Trường Sinh Thiên Cung đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”

“Chính là tôi!”

Phan Lâm gật đầu.

Anh vừa dứt lời thì sắc mặt của những đệ tử xung quanh đều thay đổi.

Người có thể đánh bại một trong bốn Thánh Anh thì sao mà họ đối phó được.

Nhưng người đàn ông trung niên lại không nao núng mà nhếch miệng cười: “Trời đất! Không ngờ cậu lại tới đây? Được lắm! Cậu muốn gặp Vệ Hoàng Công thì tôi sẽ dẫn cậu đi, theo tôi!”

Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.

Những đệ tử xung quanh tròn mắt nhìn nhau, đồng thời hạ kiếm trong tay xuõng.

Phan Lâm buông tay ra, đuổi theo người đàn ông kia.

Một đệ tử chạy lại gần ông ta, thận trọng hỏi: “Thưa ngài, hình như không ổn lắm ạ?”

“Sợ cái gì? Bọn kia chỉ có hai người thôi, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì ở Tử Huyền Thiên ta? Không phải Vệ Hoàng Công cứ khăng khăng không thừa nhận cậu ta có liên quan tới Trường Sinh Thiên Cung à, bây giờ sư phụ của cậu ta tới rồi, để xem cậu ta còn cãi chày cãi cối thế nào!”

Người đàn ông trung niên cười khẩy, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh lão.

Dưới sự dân đường của người đàn ông kia, hai người đi vào một cái hang núi vừa dài vừa tối, khi đến cuối hang, tầm mắt cũng rộng mở sáng tỏ, một kiến trúc được xây trên núi xuất hiện trước mắt hai người.

Kiến trúc này mang đặc trưng thời cổ đại, có mái hiên nhô ra cong lên và đấu củng, có cung điện, bao trùm hết khoảng trời là những đám mây ánh tím, nhìn vào cảm giác như đang đứng trước

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play