*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bình bịch bình bịch bình bịch..



Một loạt các tiếng bước chân đồn dập vang lên ngoài Vô Dục Cung.

Nhị Tôn Trưởng đang dẫn một nhóm đệ tử giận đùng đùng xông vào cửa cung điện.

Đại Tôn Trưởng đang ngồi uống trà nhìn những người vừa đến, vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu, đương nhiên ông ta đã ngờ trước được Nhị Tôn Trưởng sẽ đến.

“Nhị Tôn Trưởng, có chuyện gì vậy?”

Đại Tôn Trưởng đặt tách trà xuống, bình tĩnh hỏi.

Nhị Tôn Trưởng giận dữ chất vấn: “Đại Tôn Trưởng, vì sao ông lại cắt xén đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung tôi? Sáng nay đồ đệ tôi đi nhận lại phát hiện số vật dụng đó không được cả một nửa như bình thường nữa, đi hỏi thì bọn kia nói là ông ra lệnh! Đại Tôn Trưởng, ý ông là gì?”

Tiếng quát lớn đến mức như muốn lật cả nóc nhà.

Đại Tôn Trưởng lạnh nhạt nói: "Nhị Tôn Trưởng đừng tức giận, thật ra chuyện này cũng có nguyên nhân.

Trên thực tế không phải tôi cắt xén đồ dùng của ông mà là sắp tới Trường Sinh Thiên Cung sẽ có biến, thức ăn nước uống đồ dùng sẽ ít đi nên tôi mới cắt giảm phần bên Thượng Thanh Cung của ông.

Ông cũng biết đấy, thời gian trước Từ Bi Thất bị cướp làm Thiên Cung bị tổn thất nghiêm trọng, vì bất đắc dĩ nên tôi đành quyết định như vậy, để bên ông chịu thiệt một chút.

Nhưng ông yên tâm, chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu, chờ kho hàng đây đủ trở lại, tôi sẽ đền bù lại cho Thượng Thanh Cung.”

Hai mắt Nhị Tôn Trưởng lạnh đi, ông ta thầm siết chặt hai tay thành quả đấm: “Tôi muốn gặp cung chủ!”

“Cung chủ đang bế quan, không gặp ai cả!”

Đại Tôn Trưởng lạnh nhạt đáp.

Nét mặt Nhị Tôn Trưởng vặn vẹo đi, xoay người bỏ về.

Đột nhiên Đại Tôn Trưởng quát lên: “Nhị Tôn Trưởng, khoan đãi”

Nhị Tôn Trưởng hơi ngoái đầu lại, thấy vẻ mặt của Đại Tôn Trưởng cũng dân trở nên nghiêm túc: “Nhị Tôn Trưởng, đừng cho rằng chỉ có mình ông là suy nghĩ cho lợi ích của toàn Thiên Cung! Tôi cũng vậy! Nếu ông vẫn cố chấp thì cuối cùng ông sẽ hối hận thôi! Ông hãy suy nghĩ cho kỹ đi!”

Sao Nhị Tôn Trưởng không biết ông ta nói vậy là có ý gì? Nhưng Nhị Tôn Trưởng không do dự mà suy nghĩ lại, chỉ hừ lạnh nói: “Tôi làm việc xưa nay chưa bao giờ hối hận!”

Dứt lời, Nhị Tôn Trưởng lập tức rời khỏi Vô Dục Cung.

“Được! Được lắm!”

Đại Tôn Trưởng híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhị Tôn Trưởng rời đi, sâu trong đáy mắt là khí lạnh đáng sợ: “Đây là do ông tự chọn lấy! Đừng có trách ail”

Trên con đường trải thạch xanh, Thu Phương đang run rấy đi theo Phan Lâm tiến về phía trước.

Đây chính là con đường đi tới Tử Huyên Thiên.

Mới hai tiếng trước đây thôi, họ còn đang lén lút chạy đưới bậc thang Trường Sinh, sau đó đi đến trạm xe gần đây rồi tiến về phía Tử Huyền

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play