*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Lâm bắt đầu phản kích.

Người đâm máu, Phan Lâm cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo nhăn lại, xông về phía Bạch Hạo Tâm nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều. Đúng vậy, trong mắt người khác, tốc độ của Phan Lâm không bằng Bạch Hạo Tâm, vì họ đều mặc định rằng thực lực của Phan Lâm không bằng Bạch Hạo Tâm! Nhưng càng như vậy, hình ảnh này càng bi tráng hơn bao giờ hết, những người xung quanh cũng càng lộ vẻ xúc động. “Không biết lượng sức!”

Bạch Hạo Tâm lắc đầu, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

Anh ta lại tung nắm đấm về phía Phan Lâm. Lần này thế công của Bạch Hạo Tâm rất hung mãnh, lại còn luôn nhắm vào vị trí quan trọng! Bạch Hạo Tâm không muốn lãng phí thời gian nữa.

Là đệ tử có sức chiến đấu cao nhất đại diện cho Tử Huyên Thiên, anh ta nên đánh bại Phan Lâm một cách áp đảo hoàn toàn, giành thắng lợi cho cuộc quyết đấu này! Thế là Bạch Hạo Tâm dốc hết toàn lực, sử dụng đòn chí mạng, đâm vào điểm chết! Ngay giây phút anh ta cử động cánh tay, những người xung quanh thấy trước mặt anh ta xuất hiện một trận gió bão đáng sợ được tạo từ vô số nắm đấm.

Bóng nắm đấm và bóng trảo chồng chất lên nhau trong cơn bão, như muốn xé rách cả không gian. Còn Phan Lâm thì không hề chùn bước, đâm đầu vào bão đấm kia, đồng thời dùng hai cánh tay đánh trả. “ÁI”

Không ít đệ tử Thiên Cung hét lên đầy chói tai.. Thu Phương thì suýt chút nữa đã ngất đi. Một đòn công kích khủng khiếp như thế, ai mà sống sót nổi? Thế nhưng...

Phan Lâm lại phản kháng! Anh tiếp tục vung cánh tay, điên cuông đụng vào nắm đấm vào móng của đối phương.

Dù cho cái giá phải trả cho hành động đó là vết thương trên người ngày càng nhiều hơn, vết cào nhiều hơn, máu cũng tràn ra nhiêu hơn...

Nhưng Phan Lâm vẫn không hề bỏ cuộc. Anh tiếp tục công kích, tiếp tục liều mạng! Hoàn toàn không sợ hãi trước đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm. Bạch Hạo Tâm ngẩn người, lại gia tăng thế công lần nữa, nhưng vẫn không thể đánh ngã Phan Lâm! Những người xung quanh đã khóc tức tưởi, ai nấy đều cảm động trước ý chí kiên định và lòng dũng cảm của Phan Lâm, đều cổ vũ cho anh. “Gõ lên sư huynh!”

“Đánh bại hắn ta!”

“Nhất định không được thua!”

Dâần dân, các đệ tử không còn hối thúc Phan Lâm nhận thua nữa mà bắt đầu gân cổ lên cổ vũ cho anh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ điện Anh Hoa trở nên vô cùng náo nhiệt. Vẻ mặt của Tam Tôn Trưởng và Trịnh Xuân Viễn càng xấu thậm tệ hơn, nhưng không phải ai ở đây cũng thấy được dáng vẻ đó. Phan Lâm và Bạch Hạo Tâm điên cuồng, liều mạng với nhau, nhìn Phan Lâm như đã bị trúng vô













trong lòng, lại không rõ rốt cuộc vấn đê nằm ở

đâu!

“Bạch Hạo Tâm! Tao liều mạng với mày!” Đột

nhiên Phan Lâm hét lên một tiếng, rồi lại lao vê

phía anh ta.

“Cái gì?” Bạch Hạo Tâm khiếp vía hãi hùng,

ngẩng phát đầu lên, lại thấy Phan Lâm với cơ thể

đẫm máu như một con quỷ mà nhào tới chỗ mình.

Bạch Hạo Tâm vội vàng nhãấc chân muốn đạp

anh ra, nhưng anh ta mới vừa giơ chân lên thì có

một luông kình khi quỷ dị đánh vào bắp chân anh

ta, làm anh ta không giơ chân lên nổi.

“Gay rồi!"

Cơ thể Bạch Hạo Tâm run lên, anh ta nhìn

Phan Lâm ở trước mặt mình với vẻ khó tin.

Đến lúc phản ứng lại, anh ta đã bị Phan Lâm

dùng một tay đè xuống đất, tay kia thì đang nên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play