*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các đệ tử Trường Sinh Thiên Cung đang có mặt tại đây đều có mắt, biết nhìn.

Phan Lâm vốn đang trúng hoạt độc, ai trong Thiên Cung cũng biết chuyện này cả.

Anh đang bị hoạt độc hành hạ thế mà vẫn anh dũng đứng ra, vì Thiên Cung mà đánh bại những cao thủ của Tử Huyền Thiên. Hình ảnh ấy sao có thể không khiến người ta xúc động, bùi ngủi chứ. Mà lúc này đây, người có sức chiến đấu mạnh nhất Tử Huyền Thiên đã xuất hiện, lẽ ra anh ta sẽ không được lên võ đài và Thiên Cung sẽ có thể dựa vào uy thế của Phan Lâm mà dành thắng lợi về phần mình, nhưng Tam Tôn Trưởng lại chấp thuận, còn không cho phép các đệ tử lên tiếng phản đối! Trong tình cảnh ấy, sao các đệ tử không phân nộ cho được? Trong lúc nhất thời, vô số giọng nói vang lên: “Tam Tôn Trưởng làm như vậy quá vô nhân đạo rôi!”

“Ông ta muốn Phan Lâm chết à?”

“Sư đệ Lâm vốn đã bị hoạt độc hành hạ, mang bệnh trong người rôi nhưng lại phải đấu hết trận này đến trận khác, sao có thể bắt Phan Lâm đấu với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh Anh chứ? Thế có khác gì tiến cậu ấy đi chết đâu?”

“Lễ nào Tam Tôn Trưởng có xích mích gì với sư đệ Lâm?”

“Thật quá đáng!”

Mấy âm thanh xôn xao vang lên bên tai không dứt, không phải giận dữ bất bình thì cũng là thương xót. Đương nhiên Tam Tôn Trưởng đang đứng trước điện Anh Hoa cũng nghe thầy mấy tiếng bàn luận rì râm này, khuôn mặt già cỗi sa sâm lại, nhưng ông ta không lên tiếng. “Câm miệng hết lại cho tôi! Ai cho phép các cô cậu làm ầm thế?”

Trịnh Xuân Viễn vội đứng lên, nghiêm nghị khiển trách. Các đệ tử lập tức im lặng, nhưng ánh mắt của mỗi người đều trở nên mất tự nhiên, nét mặt khi nhìn về những người trên cao này cũng có sự thay đổi. “Mấy người...”

Trịnh Xuân Viên cực kì tức giận, đang định nói tiếp thì bị Tam Tôn Trưởng ngắt lời. “Điện chủ Xuân Viễn, đừng để ý tới đám đệ tử này!”

“Nhưng mà tôn trưởng...”

“Cứ để bọn chúng nói tùy thích, bây giờ việc quan trọng nhất là giải quyết rắc rối trước mắt đã”

Nói xong, Tam Tôn Trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Phan Lâm có thể bắt đầu được rôi!”

Bạch Hạo Tâm hừ lạnh một tiếng rồi đưa mắt về phía Phan Lâm, mặt không chút thay đổi mà nói: “Phan Lâm, tuy là anh đang bị thương chuyện liên quan đến vinh dự của tông môn tôi cũng sẽ không nương tay.

Nếu anh không muốn chết thì nhận thua đi, nếu không lát nữa bắt đầu, quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có còn sống được không”

Phan Lâm nói lớn: “Anh cũng đã nói đây là



















Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play