*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe Tam Tôn Trưởng nói vậy, những người thuộc Tử Huyền Thiên bắt đầu xôn xao, họ không còn tự tin và tỏ ra kiêu ngạo như trước nữa mà đã trở nên bàng hoàng, bất an. “Giờ nên làm sao đây?”
“Ngay cả sư huynh Hoàng Công cũng thua, chúng ta đi lên chỉ rước nhục thôi!”
“Chẳng lẽ cứ nhận thua sao?”
“Nếu vậy thì chúng ta còn mặt mũi nào mà về gặp những người khác trong tông môn nữa?”
“Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên đứng ngôi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn thì lại không hê hoảng hốt chút nào.
Ông ta nghiêng đầu nhìn các đệ tử một lúc rôi mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm, con mới đến, vào sân đánh một trận đi! Bây giờ sư phụ không còn cách nào khác, hy vọng của Tử Huyên Thiên đành trông cậy vào con vậy!”
Ông ta vừa nói xong thì một người đàn ông tóc tai bù xù đi ra từ phía cuối đám đông.
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoàn toàn kinh ngạc, vội vã quay đầu nhìn về phía anh ta.
Đến khi người đàn ông ấy ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều giật mình bật thốt: “Sư huynh Hạo Tâm?”
“Đó là...
Bạch Hạo Tâm sao?”
Các đệ tử Trường Sinh Thiên Cung ở đây cũng nhận ra người này, lập tức kêu lên.
Trong chớp mắt, cả sân thi đấu đều sôi trào. “Cái gì? Bạch Hạo Tâm ư?”
“Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm? Là Bạch Hổ, một trong bốn Thánh Anh của Tử Huyên Thiên đấy sao?”
“Sao anh ta lại đến đây?”
“Nãy giờ tôi có thấy anh ấy tới đâu!”
Câu hỏi vang lên không dứt. Không chỉ đệ tử Trường Sinh Thiên Cung mà ngay cả đệ tử Tử Huyền Thiên cũng không biết Bạch Hạo Tâm đã đến từ khi nào.
Vị khách không mời mà đến này làm tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả các tôn trưởng cũng lộ vẻ kích động. “Sư huynh Hạo Tâm? Anh...
Sao anh lại đi cùng với bọn em? Em nhớ anh đang đi làm nhiệm vụ mà, sao lại ở đây?”
Nữ đệ tử tròn mắt hỏi. “Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chuẩn bị về tông môn giao nộp lên, nghe nói mấy đứa ở đây nên qua xem sao.”
Bạch Hạo Tâm bình thản nói. “Qua xem sao? Vậy...
anh đến từ lúc nào?”
Bạch Hạo Tâm đáp: “Mới đây thôi, chắc là lúc Hoàng Công đấu với tên kia”
Ai nấy đều hãi hùng khiếp vía, đám tôn trưởng thì có sắc mặt cực kì khó coi, bởi vì rất nhiều người không phát hiện được anh ta đã vào đây từ khi nào, như vậy đã chứng minh được thực lực của Bạch Hạo Tâm đáng sợ cỡ nào. “Hôm nay tôi định không thi đấu, nhưng Hoàng Công thua cuộc thảm hại, danh dự của Tử Huyền Thiên bị sỉ nhục, tôi không thể không đứng ra!”
Bạch Hạo Tâm lạnh nhạt nói rồi bước về phía trước. Bầu không khí xôn xao náo nhiệt, người của Tử Huyền Thiên thì mừng đến phát điên, vô cùng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT