*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ai cũng không biết được tâm trạng lúc này của Vệ Hoàng Công như thế nào. Dùng năm chiêu? Nếu dùng năm chiêu không thể đánh bại đối phương thì cũng thôi, nhưng đẳng này ngay cả một miếng da của đối phương mà anh ta cũng không làm bị thương được nữa là! “Sao có thế như vậy được? Chẳng lẽ nỗ lực của mình biết bao năm qua...
chỉ là một trò cười thôi sao? Không phải! Không phải vậy!”
Vệ Hoàng Công ôm đầu, cả người run bần bật. Người tên Phan Lâm này cũng thuộc lớp trẻ tuổi như anh ta, nhưng anh ta lại không thể làm Phan Lâm bị thương một chút nào.
Đây gần như là một cú đả kích chí mạng đối với một thiên tài kiêu ngạo như Vệ Hoàng Công. Tất cả những người thuộc Tử Huyền Thiên đều sững sờ mà nhìn Vệ Hoàng Công.
Sắc mặt của Chấn Hám Sơn còn khó coi hơn bao giờ hết. “Hoàng Công! Con không được suy sụp! Cho dù thua một trận thì cũng không chứng minh được điều gì cả! Con tuyệt đối không được suy sụp, nếu không sẽ sinh ra tâm ma đấy!”
Chấn Hám Sơn lớn tiếng kêu lên. “Đúng! Thầy nói đúng! Cho dù thua một trận cũng không chứng minh được điều gì cả, huống gì bây giờ con vẫn chưa thua! Con vẫn có thể tiếp tục chiến đấu! Con muốn đánh bại anh taI Con muốn đánh bại anh ta!”
Dường như đã được cổ vũ bởi những lời của Chấn Hám Sơn, Vệ Hoàng Công cúi găm mặt, trên khuôn mặt tái nhợt không ngừng có mấy giọt mồ "hôi chảy xuống, môi run run lẩm bẩm như đang thôi miên bản thân. Thì thào được một lúc, Vệ Hoàng Công như lại lấy hết can đảm một lần nữa, ngẩng đầu chuẩn bị đứng lên.
Nhưng ngay phút Vệ Hoàng Công ngẩng đầu, đập vào trong mắt anh ta lại là một người đàn ông vĩ đại như thần. Người đàn ông ấy đang đứng trước mặt anh ta, quan sát anh ta, trong đôi mắt ấy ánh lên vẻ uy nghiêm vô tận. Một giọng nói hờ hững truyên vào trong tai anh ta: “Vệ Hoàng Công! Bây giờ có phải anh nên dập đầu bái tôi làm sư phụ rồi không?”
Vệ Hoàng Công vừa định đứng lên lại ngôi sụp xuống đất một lần nữa, ánh mắt đờ đẫn, sợ hãi và bàng hoàng nhìn Phan Lâm. Chấn Hám Sơn giận dữ hét lên: “Phan Lâm! Cậu đừng có mà quá đáng! Vệ Hoàng Công là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Nó có sư phụ của mình, không tới lượt cậu làm sư phụ nó đâu!”
Nếu hôm nay Vệ Hoàng Công thật sự dập đầu với Phan Lâm thì chẳng phải Tử Huyền Thiên sẽ trở thành trò cười cho dư luận sao? “Ông Hám Sơn, vừa rồi tôi nương tay là đã giữ thể diện cho Tử Huyền Thiên các người rồi, còn người của ông ra sân thì không hề nể nang ai, việc dập đầu bái sư phụ cũng là giao kèo giữa tôi và anh ta, không ai có thể thay đổi! Đương nhiên, nếu anh nuốt lời thì tôi cũng không trách, quyền quyết định nằm trong tay anh ta, bất cứ ai cũng không nhúng tay vào được." Phan Lâm nói mà mặt không có biểu cảm nào. Chấn Hám Sơn tức đến điên: “Cậu..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT