*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Huỳnh Tài Quang vốn là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng đích thân chỉ điểm nên đương nhiên lực sát thương do phấn độc anh ta điêu chế ra được rất kinh người.

Hơn nữa lúc trước phấn độc do Tiết Văn Trường tung ra đã có hơn nửa xâm nhập vào xương tủy của Phan Lâm, Huỳnh Tài Quang tin rằng những phấn độc này đủ để giải quyết Phan Lâm.

Thế nhưng ý nghĩ có tốt đẹp đến mấy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.

Huỳnh Tài Quang không thể lui bước được nữa, anh ta đứng đó nhìn chòng chọc vào màn phấn độc trước mặt, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Rốt cuộc phấn độc cũng bắt đầu đồn dập từ không trung rơi xuống, mà Phan Lâm sau màn phấn độc dày đặc lại một lần xuất hiện trước mặt mọi người.

"Cái quái gì thế?" Những người xung quanh thấy cảnh này đều phát sốc.

"Thế mà cậu ta lại không có chuyện gì?" "Làm sao có thể như thế được? Lễ nào phấn độc của sư huynh Tài Quang...

không có hiệu nghiệm với hắn ta sao?" Âm thanh khiếp sợ, kinh ngạc vang lên bên tai không dứt.

"Không thể như thế được..." Huỳnh Tài Quang cũng ngây người, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng xám, con mắt trợn lên cực lớn như chuông đồng.

Chờ đến lúc Phan Lâm đi qua phía mình, Huỳnh Tài Quang mới mới lấy lại tinh thần, anh ta vội vã quát lên: "Sao mày có thể sống sót sau đống phấn độc của tao? Mày...

đã dùng thủ đoạn gì?" "Tôi chẳng dùng cái gì hết." Phan Lâm khàn giọng nói.

"Có ý gì?" Huỳnh Tài Quang đại ra hỏi.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thể chất của cậu ta...

Cậu ta là nhân vật có cơ thể trăm độc không thể xâm hại trong truyền thuyết!" Khuôn mặt Ngũ Tôn Trưởng không chút thay đổi.

Lời bà ta vừa nói ra khiến vô sô người kinh ngạc đến ngây người.





















- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play