*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy cái kim châm cứu này vô cùng huyền diệu, khiến tất cả mọi người đang xem xung quanh cảm thấy choáng váng! Tuy rằng chỉ là mấy đường kim vô cùng đơn giản, thế nhưng sau khi chúng đâm xuống, “Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp”
vốn đủ để đưa người ta vào chỗ chết lại lập tức bị phá, biến thành phương pháp châm cứu tăng cường thể lực vô cùng kỳ diệu. Chưa có một ai nghĩ tới chuyện phương pháp châm cứu kịch độc đầy đáng sợ ấy lại bị Phan Lâm phá tan chẳng còn gi! "Hay! Hay lắm!" Tam Tôn Trưởng đứng phía bên này của đài đá liên tục vỗ tay, hai mắt ông ta phát sáng. "Người này giỏi quá...
mấy cái kim châm cứu này...
Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?”
Ngũ Tôn Trưởng cũng không nhịn được đứng lên, kinh ngạc không thôi. "Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp là phương pháp châm cứu do cung chủ đời trước sáng chế, từng đường kim đều có mối liên kết với nhau, tuyệt diệu vô cùng.
Không nói đến chuyện phá giải phương pháp này, chỉ tính đến việc nắm giữ nó thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Rốt cuộc thì cái cậu Phan Lâm này đã làm thế nào để phá giải được nó? Chẳng lẽ cậu ta đã từng xem “Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp”
và lĩnh hội được nó rôi?" Dưới cây hoa đào, đôi con ngươi trong mắt Tử Miểu tràn ngập ánh sáng, ánh mắt của bà ta khóa chặt trên người Phan Lâm, càng nhìn càng cảm thấy hứng thú. Lúc này bốn phía xung quanh vẫn sôi sục không ngừng. Mấy người Lý Đại phía bên này há hốc mồm vì kinh ngạc. Bây giờ, dù cho có là Huỳnh Tài Quang cũng không thể bình tĩnh thêm được nữa. "Thế mà có thể phá được cả “Bắc Đấu Huyền Độc Châm Pháp”
?”
Anh ta thất thanh kêu lên. Phải biết rằng dù là anh ta cũng không thể phá được công pháp huyền diệu mạnh mẽ như vậy. "Huỳnh Tài Quang, anh chuẩn bị một chút đi." Lúc này, Phan Lâm đột nhiên quát khẽ. Nghe anh nói vậy, cả người Huỳnh Tài Quang run lên, lập tức phản ứng lại, vội vàng phóng về phía Tiết Văn Trường bên kia, vừa phóng đến vừa hô to: "Sư đệ Tiết Văn Trường! Cẩn thận!" Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Tiết Văn Trường đột nhiên quay đầu, còn chưa hiểu là có chuyện gì đang xảy ra thì Phan Lâm đã vọt tới trước mặt anh ta. "Đồ khốn! Cút ngay cho ông!" Tiết Văn Trường rít gào, cứ thế quăng một đấm lên mặt Phan Lâm, đồng thời tay kia cũng vung ra rất nhiều phấn độc hắt thẳng lên người anh. Nhưng Phan Lâm không để ý đến đám phấn độc ấy, anh giơ một tay lên, ngón tay dựng thẳng nhằm về phía huyệt đạo trên người Tiết Văn Trường.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT