Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía cửa.

Là Phan Lâm!

Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt giận dữ, bước đến thật nhanh. “Anh Phan Lâm.” Mắt Phương Vũ Yên đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.

Phan Lâm bước đến, đẩy tay đám người hình đường ra đỡ Phương Vũ Yên ngồi dậy.

Nhìn Phương Vũ Yên thương tích đầy mình, lòng Phan Lâm đau như cắt.

Đặc biệt là bàn tay cô gần như bị thối rữa, không ngón nào còn nguyên vẹn.

Cô đã phải chịu cực hình thế nào mới trở nên như vậy?

Phan Lâm không thể tin nổi.

Anh mới ngủ một giấc thôi mà đã xảy ra chuyện thế này rồi!

Cũng may anh dậy sớm, nếu anh đến muộn một bước, Phan Lâm sợ mình sẽ hối hận cả đời. "Vũ Yên, cô có ổn không?"

Phan Lâm vừa lo lắng hỏi vừa lấy châm điểm huyệt trên người mình xuống, đâm vào cơ thể của Phương Vũ Yên. “Phù!”

Phương Vũ Yên thở phào nhẹ nhõm, khi những cây kim châm cứu này đâm lên người cô ta, cơn đau đã dịu đi rất nhiều nhưng tay chân vẫn rất đau đớn, cơ thể cô hơi run run. "Anh Phan Lâm, sao anh lại đến đây? Anh đi nhanh đi, chuyện này không liên quan gì đến anh..." Phương Vũ Yên lo lắng nói. "Vũ Yên, tại sao cô lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?" Phan Lâm chất vấn liên tục. "Anh Lâm..." “Cô đừng nói nữa, cứ giao chuyện còn lại cho tôi.”

Phương Vũ Yên muốn nói nhưng lại thôi. “Ai đấy? Đúng là to gan thật! Dám làm loạn trong Thiên Hình Cung!”

Tứ Tôn Trưởng ở trên không hài lòng, ông ta đứng dậy quát to.

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng làm mọi người có cảm giác bị áp lực.

Vừa nói xong, ba mươi sáu người trong hình đường đều rút kiếm ra bao vây Phan Lâm.

Sát khí bao trùm. “Tử Tôn Trưởng đang làm gì vậy? Tại sao vu oan cho người khác? Giết người vô tội?"

Ánh mắt Phan Lâm lạnh lùng, anh chợt ngang đầu hỏi thẳng Tứ Tôn Trưởng. "Đồ khốn! Phan Lâm, cậu là cái thá gì? Cậu dám ăn nói với Tử Tôn Trưởng vậy à? Cậu không biết đây là đâu sao?" Lý Đại giận tím mặt, quát lên ngay. “Đúng vậy! Hơn nữa Phan Lâm, cậu nói chúng tôi vu oan cho người khác? Cậu đang nói nhảm à? Phương Vũ Yên đã thừa nhận chuyện này, nhân chứng, vật chứng rõ ràng, cậu định đổi trắng thay đen à?" Tiết Văn Trường cũng lên tiếng, anh ta khinh thường nói. "Tôi không biết đổi trắng thay đen nhưng từ trắng mà bị nói thành đen thì tôi sẽ không ngồi yên đâu!" Phan Lâm quát.

Nghe anh nói, mọi người đều nhíu mày.

Tiết Văn Trường bật dậy mắng chửi: “Phan Lâm! Mẹ nó mày làm cái trò gì vậy? Phương Vũ Yên muốn giết tao trước mặt mọi người. Ai cũng chứng kiến hết! Sao lại nói chúng tao vu oan cho người khác? Mày bớt nói nhảm đi!" "Láo xược!"

Phan Lâm chợt quay đầu quát: “Tôn trưởng đang đây, sao anh dám ồn ào thế hả? Anh không quan tâm đến sự uy nghiêm và linh thiêng của Thiên Hình Cung đúng không? Hay là anh chẳng xem tôn trưởng ra gì?" “Mày..." Sắc mặt Tiết Văn Trường thay đổi, ấp úng nói: "Sao tôi dám không tôn trọng Tô tôn trưong chứ? Ban nãy tôi hơi kích động nên mới nói lớn một chút, không có như cậu dám ngang nhiên xông vào Thiên Hình Cung! Rõ ràng cậu mới là người láo xược!” "Tôi chỉ không muốn tôn trưởng quyết định sai lầm nên mới liều lĩnh xông vào. Tất cả chuyện tôi làm là vì nghĩ cho Thiên Hình Cung, nghĩ cho Tứ Tôn Trưởng, sao lại nói tôi láo xược được?" Phan Lâm bình tĩnh nói. "Cậu... Nói bậy nói bạ, vớ vẩn hết sức." Tiết Văn Trường càng tức hơn nữa. "Văn Trường, đừng sốt ruột, chớ bị dăm ba câu đó lừa”

Lúc này, Huỳnh Tài Quang cười nói, ngăn Tiết Văn Trường đang hơi mất kiểm soát. "Anh, anh phải làm chứng cho em." Tiết Văn Trường vội vàng nói. “Đừng lo lắng, có tôn trưởng ở đây, dù lưỡi người đó có lươn lẹo đến cỡ nào cũng không thể thay đổi sự thật."

Huỳnh Tài Quang nhếch môi nói với Phan Lâm: "Cậu Lâm, theo những gì cậu vừa nói, cậu cho rằng Phương Vũ Yên vô tội đúng không?” “Tất nhiên” “Nhưng mọi người đã thấy đích thân cô ấy cầm đao đâm Tiết Văn Trường. Chẳng lẽ cậu cho rằng mắt mọi người đều có vấn đề?" Huỳnh Tài Quang cười. "Tôi thấy cậu ta nghĩ chúng ta bị ngốc!” “Đúng vậy, chúng ta tận mắt chứng kiến rồi mà còn nói là giả hả?" "Tôi nghĩ chắc chắn đầu Phan Lâm này có vấn đề." "Đúng rồi đó."

Tất cả đệ tử ở hiện trường đều cười nhạo, chế giễu.

Vì Huỳnh Tài Quang, không ai muốn thân thiện với Phan Lâm.

Mọi người khịt mũi xem thường, âm thầm bật cười.

Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm chợt nói: “Các người nói các người bị Phương Vũ Yên đâm bị thương, vậy xin hỏi anh bị đâm ở đâu?" “Vớ vẩn, đương nhiên là trúng ngực của tôi rồi. Nhìn đi, vết máu vẫn còn này.” Tiết Văn Trường vừa mắng vừa chỉ vào ngực mình. “Anh mặc quần áo che lại. Ai biết lớp da phía trong vấn đề gì không?" Phan Lâm lắc đầu. “Đồ chết tiệt... Ha ha, đúng là buồn cười.” Tiết Văn Trường nghe Phan Lâm nói, tức quá hóa cười: “Cái gì? Cậu không tin à? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?" “Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy trên ngực anh có vết dao thì tôi sẽ tin lời anh nói.” Phan Lâm gật đầu nói. "Được lắm! Được lắm! Cậu muốn kiểm tra vết thương, mẹ nó ông đây sẽ thỏa mãn cậu. Tôi sẽ cho cậu thấy rốt cuộc con ả thối tha này đã làm gì!"

Nói xong, Tiết Văn Trường bắt đầu cởi áo. "Chờ đã, tôi tự kiểm tra là được!”

Phan Lâm bước đến, ngăn cản hành vi của Tiết

Văn Trường, tự vạch phần áo ở ngực ra nhìn vào trong xem. "Thấy chưa? Ông đây không đâu lừa cậu đúng không. Bây giờ vết thương vẫn đang chảy máu, đau muốn chết! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được xem là bằng chứng, các người không chống chế được đâu." Tiết Văn Trường tức giận mång, ăn nói cực kỳ chối tai.

Nhưng Phan Lâm hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh ta, anh tự nhìn, với tay vào áo như đang kiểm tra vết thương. "Tôi không thấy rõ lắm. Anh có thể đứng dưới ánh đèn đằng kia để tôi nhìn kỹ hơn được không?" Phan

Lâm nói. "Mẹ nó sao cậu lằng nhằng quá vậy?" Tiết Văn Trường tức giận. “Anh, anh cứ nghe lời cậu ta đi để cậu ta được toại nguyện, chúng ta không sợ." Lý Đại chế giễu khinh thường.

Tiết Văn Trường nghe xong, gật đầu: “Được, tôi sẽ làm cậu ta phải bỏ cuộc!”

Nói xong, anh ta đi theo Phan Lâm đến ánh đèn bên cạnh.

Phan Lâm kiểm tra một hồi nhưng lại quay lưng với mọi người.

Tất cả đệ tử đều hoang mang. "Có cần vậy không?" “Chỉ là một vết thương thôi mà, nhìn sơ qua là biết ngay. Sao Phan Lâm này lại kiểm tra cẩn thận như vậy?" "Chẳng phải lãng phí thời gian của mọi người sao?" "Phan Lâm, cậu làm cái trò gì vậy?" "Có phải cậu đang muốn kéo dài thời gian không?” Một vài đệ tử bất mãn, hét lên dồn dập.

Tiết Văn Trường cũng mất kiên nhẫn, chán ghét hỏi: “Xong chưa? Phan Lâm, đừng lãng phí thời gian của mọi người. Cậu đã kiểm tra xong chưa?” "Kiểm tra xong rồi!"

Phan Lâm rụt tay lại, khẽ gật đầu. "Nếu đã kiểm tra xong rồi, chắc hẳn cậu đã biết kết quả rồi đúng không?" Tiết Văn Trường cười tủm tỉm, quay đầu nói: "Tứ Tôn Trưởng, ông có thể tuyên bố kết quả phán quyết, hành hình ngay rồi!" "Ừ."

Tứ Tôn Trưởng gật đầu đồng ý, vừa định nói.

Nhưng bỗng dưng Phan Lâm lại hỏi: “Tuyên bố kết quả phán quyết gì?" “Đương nhiên là kết quả của hành vi có ý định mưu sát của Phương Vũ Yên." Lý Đại cười lạnh. “Có ý định mưu sát?” Phan Lâm hừ hỏi. "Phan Lâm, ban nãy cậu đã kiểm tra vết thương rồi. Thế nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn đổi trắng thay đen?” Tiết Văn Trường nói. "Cái gì mà đổi trắng thay đen? Rõ ràng ngực của anh không có vết thương nhưng lại nói Phương Vũ Yên đâm anh. Tôi cho rằng anh mới chính là người ăn không nói có." Phan Lâm nói.

Nghe anh nói, mọi người đều sững sờ. “Cậu đang nói gì vậy? Ngực của tôi không có vết thương?" "Chính xác." "Ha ha ha ha, tôi nghĩ cậu điên rồi phải không? Cậu trợn đôi mắt chó của cậu lên xem cho kỹ đi. Xem thử vết dao trên ngực tôi có phải là do con ả Phương Vũ Yên này đâm hay không!"

Tiết Văn Trường cười rồi kéo áo mình ra để mọi người thấy vết sẹo trước ngực mình. “Mọi người nhìn đi, xem có phải đồ chó này ăn nói lung tung hay không!"

Tuy nhiên... Những người xung quanh đều nhìn và đều sững sờ. "Thấy chưa? Đã thấy rồi chưa?"

Tiết Văn Trường kéo áo cho mọi người xem vết thương rồi quay sang Tứ Tôn Trưởng, cười nói đắc ý: "Tứ Tôn Trưởng, vết thương ở đây, bằng chứng nhiều vô kế! Chúng ta quyết không tin những lời Phan Lâm nói! Khi tôn trưởng phạt Phương Vũ Yên, xin tôn trưởng hãy phạt cả Phan Lâm tội dám làm loạn ở Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen, láo toét ngỗ ngược!"

Tiết Văn Trường nói to.

Tuy nhiên... Cả một Thiên Hình Cung, không ai trả lời anh ta. Ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào ngực anh ta.

Tiết Văn Trường thấy thế, nụ cười tự mãn cứng đờ dân.

Nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, lòng anh ta run lên, có linh cảm không lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play