Phan Lâm ngủ rất say nên đương nhiên cũng rất thoải mái.
Hiệu quả của huyền thiên đan đã hoàn toàn được hấp thụ vào cơ thể anh. Giờ phút này, Phan Lâm cảm giác da thịt trên người mình như rực rỡ hẳn lên, từ lớn như tứ chi cho đến lông tơ nhỏ nhất cũng có cảm giác được thông suốt. Anh không mở mắt ra mà thở một hơi thật mạnh, cả người giật lên thật mạnh, sau đó rên lên một tiếng rồi mới từ từ mở mắt.
Mặc dù chưa loại bỏ được hoạt độc nhưng phần lớn thân thể của anh đã khôi phục nguyên vẹn, cho dù không bằng thời kỳ đỉnh cao nhưng ít nhất cũng phải sáu mươi đến bảy mươi phần trăm thể lực.
Đối với người của Trường Sinh Thiên Cung, việc khôi phục cơ thể bị tàn phá bởi hoạt độc đến mức này chỉ trong vòng vài ngày là một chuyện gần như không thể.
Nhưng trước khi Phan Lâm ngồi dậy, một bóng người đột nhiên lao tới giường như gió lốc.
Đó là Thu Phương. "Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi." Thu Phương kích động reo lên. "Làm sao vậy?" Phan Lâm bối rối nhìn cô. “Đã xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn! Sư muội Phương Vũ Yên sắp bị giết rồi!" Thu Phương hét lên một cách cuồng loạn. "Cái gì?"
Phan Lâm suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường.
Anh siết chặt vai Thu Phương, vội vàng nói: “Chuyện quái gì xảy ra vậy? Mau nói cho tôi biết!"
Thu Phương ngay lập tức nói cho Phan Lâm nghe về việc ám sát Tiết Văn Trường.
Đầu của Phan Lâm gần như nổ tung. Sao mà anh không đoán được suy nghĩ của Phương Vũ Yên chứ? “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là quá ngốc nghếch mà..."
Phan Lâm sốt ruột nhảy lên, lập tức kêu to: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?" "Thiên Hình Cung! Anh Lâm, tôi nghĩ anh nên tìm ngũ tôn trưởng càng sớm càng tốt! Muốn cứu mạng sư muội Vũ Yên thì chỉ có ngũ tôn trưởng mới giúp được thôi! Anh đã cho ngũ tôn trưởng mười giọt lạc linh huyết rồi, có lẽ ngũ tôn trưởng sẽ vì việc này mà tha cho sư muội Vũ Yên một mạng.” Thu Phương hét lên.
Tuy nhiên, Phan Lâm thậm chí không nghe Phương Vũ Yên nói hết lời mà tông cửa ra ngoài, lao thẳng về phía Thiên Hình Cung. “Anh Lâm? Này, anh Lâm..."
Thu Phương sốt ruột gọi anh, vội vã đi theo....
Tại Thiên Hình Cung.
Một người đàn ông mặc áo choàng màu trắng bước đến trung tâm cung điện với nụ cười tự tin. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh ta, trên gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ kính nể và ngưỡng mộ. "Sư huynh Tài Quang!" "Chào sư huynh Tài Quang.” "Chào sư huynh Tài Quang!"
Các đệ tử thi nhau hét lên, một số có vẻ rất phấn khích.
Phương Vũ Yên khẽ nâng đôi mắt vô thần lên liếc nhìn người đang đi tới. Mặc dù không nhận ra nhưng cô biết ai đang đến từ những cuộc thảo luận của các đệ tử này.
Đó là Huỳnh Tài Quang, một đệ tử ưu tú trẻ tuổi nhất, cũng là một trong năm đệ tử xuất sắc của Thiên Cung.
Tất nhiên, anh ta vẫn còn một thân phận khác, đó chính là anh trai kết nghĩa của Tiết Văn Trường.
Không ngờ, sự việc này lại kéo cả anh ta vào cuộc.
Phương Vũ Yên hít nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói: "Bà cụ Ôn, bà đừng lo lắng chuyện này nữa, Vũ Yên cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả những chuyện này đều do chính Vũ Yên lựa chọn, cháu không muốn bà liên lụy.” "Con bé ngốc nghếch, im nào, đừng nói nữa, có bà ở đây rồi." Bà cụ Ôn nói nhỏ. "Bà Ôn..." Phương Vũ Yên rơm rớm nước mắt.
Sau đó cô nhìn thấy Huỳnh Tài Quang bước tới, cười nói: “Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi mà ngài còn chưa xử tử người phụ nữ này? Lẽ nào bà cụ Ôn chỉ nói mấy câu là có thể lật ngược vụ án này sao?" "Cái gì? Cậu đang dạy đời tôi đấy à?" Tứ tôn trưởng quát. “Đệ tử không dám! Chỉ là nơi nay có rất nhiều đệ tử đang nhìn, nếu như tứ tôn trưởng không giải quyết công bằng thì một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, đệ tử e răng uy nghiêm của Thiên Hình Cung... sẽ bị hạ thấp mất. Đến lúc đó, e rằng luật lệ của Trường Sinh Thiên Cung sẽ bị mọi người chỉ trích, nếu mọi chuyện đi đến mức này thì sẽ rất phiền phức." Huỳnh Tài Quang cười. T
Nét mặt tứ tôn trưởng hơi sa sầm. Mặc dù ông ta không thích những gì Huỳnh Tài Quang vừa nói nhưng đối phương lại nói rất có lý, bây giờ ông ta không thể nào làm việc thiên tư được. "Chém."
Tứ tôn trưởng nói, mặt không hề thay đổi.
Phương Vũ Yên không nói gì. "Tôn trưởng!" Bà cụ Ôn nôn nóng nói lớn: "Chuyện này cần phải điều tra!" “Bà cụ Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, chúng ta còn điều tra cái gì nữa? Chẳng lẽ phạm nhân nói sai, đám đệ tử này đều nhìn lầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng thôi à?" Tứ tôn trưởng không kiên nhẫn mà quát.
Nét mặt bà cụ Ôn cứng đờ. "Chém."
Tứ Tôn Trưởng lại lớn tiếng nói.
Âm thanh này vang vọng ra xa. Ai cũng không dám phản bác. Kẻ chấp hành trong Hình Đường lại nâng cây đao lên.
Ngôn Tình SủngVô số ánh mắt đồ dồn về phía này, mọi người đều im lặng, khung cảnh rất yên tĩnh.
Phương Vũ Yên quỳ xuống đất, nhắm mắt lại. “Bà Ôn, cảm ơn bà..." Cô lẩm bẩm, mặt xám như tro tàn.
Nhưng ngay khi thanh đao trong tay kẻ chấp hành sắp rơi xuống thì một tiếng gầm giận dữ vang lên khắp toàn bộ Thiên Hình Cung. "Tất cả dừng tay lại cho tôi!”