*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nông Hào chính là thái tử của Bồ Thành, đã hô mưa gọi gió ở nơi này thành thói quen, chưa từng có người nào dám nói chuyện với anh ta như Vậy.
Quả thực, danh tiếng của bác sĩ Lâm đã vang vọng khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu, có vô số người đã từng nghe nói về anh.
Đối với người như vậy, tuy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết được không ít thông qua những bình luận trêи điện thoại, máy tính và cả người bên cạnh.
Đây không phải là sự tồn tại mà anh ta có thể chọc vào được.
Gia tộc cũng đã từng cảnh cáo anh ta vô số lần, tuyệt đối không thể chọc vào người của Dương Hoa.
Cho dù chỉ là người của một công ty chỉ nhánh cũng không được.
Nhưng lần này, anh ta không chỉ chọc vào rồi, mà người anh ta chọc phải… lại chính là bác sĩ Lâm.
Nông Hào biết lần này mình đã gây ra phiên phức lớn rồi! Nhưng bản thân mình cũng đã quỳ xuống trước mặt Phan Lâm rồi, lại còn dập đầu xuống xin lỗi anh nữa! Theo lý mà nói, thì mình cũng đã nể mặt rồi, Phan Lâm cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân của mình? Thế này thì làm sao Nông Hào có thể chịu đựng được? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám tát anh ta một cái! Cho nên, anh ta hiển nhiên sẽ liều lĩnh phản kháng.
Họng súng tối đen nhắm thẳng vào Phan Lâm.
Vô số sát khí tràn ngập bên trong gian phòng.
Cô ả chua ngoa và mọi người cũng chẳng bất ngờ gì với hành động này của Nông Hào.
Bọn họ đều hiểu tính cách của anh ta.
Đây chính là một người không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần bạn dám chọc giận anh ta, thì anh ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cho dù thế nào cũng phải cắn được một miếng thịt của bạn xuống.
Thế nhưng… bọn họ hiển nhiên cũng không hiểu Phan Lâm! “Nông Hào, cậu điên rồi sao? Mau cho người của cậu hạ súng trong tay xuống ngay! Nhanh!”
Sở Thành Thái hét lên như bị bệnh thần kinh! “Sở Thành Thái! Ông bớt phí lời thừa thãi đi, ông đây gọi ông tới uống rượu là nể mặt mũi của ông, ông đừng có được đẳng chân lân đằng đầu.
Bây giờ bác sĩ Lâm này muốn tôi phải chết! Nông Hào tôi cũng không phải loại người nhu nhược gì.
Tôi sợ anh ta sao? Họ Phan kia! Để tôi nói cho anh biết thế này! Hôm nay cho dù tôi có chết thì tôi nhất định cũng phải khiến anh không được dễ chịu!”
Hai mắt của anh ta đỏ ngầu, gào lên như bị điên.
Theo quan điểm của anh ta, nếu biếu hiện của mình đủ điên cuồng thì bác sĩ Lâm chắc chắn sẽ chịu thua, nhân nhượng cho khỏi phiên, mà cho mình một đường đi thích hợp.
Thế nhưng… sự điên cuồng của Phan Lâm không biết còn nhiêu hơn anh ta gấp bao nhiêu lần! Chỉ thấy anh tự châm một điếu thuốc, hít một hơi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười mang theo chút cuông dại và điên rô: “Nói như vậy, cậu hy vọng tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Nông cậu, có đúng không?”
“Tiêu diệt nhà họ Nông tôi sao?”
Hô hấp của Nông Hào run lên, sau đó gào lên như thể bị bệnh thần kinh: “Anh không thể làm được! Anh không thể làm được! Nơi này là Bồ Thành! Là địa bàn của nhà họ Nông tôi, không do anh định đoạt! Bác sĩ Lâm! Tôi nói cho anh biết, trừ khi anh không muốn bước ra khỏi Bồ Thành này! Nếu không, hôm nay cho dù tôi có chết ở nơi này, anh cũng tuyệt đối không thể bước ra khỏi thành phố này được!”
Anh ta có một trăm hai mươi phần trăm tự tin.
Nhà họ Nông đã kinh doanh ở Bồ Thành không biết bao nhiêu năm, là sự tồn tại không gì phá được ở nơi này! Cũng không phải một, hai người có thể phá vỡ được! Lúc trước Phan Lâm bị giam cũng đã đủ cho thấy sức mạnh của nhà họ Nông.
Nên làm sao Nông Hào có thể sợ hãi cho được? Huống chị, sau lưng anh ta còn có đám người cô ả chua ngua đang đứng kia, bọn họ cũng đều là con cháu những nhà giàu có nhất giống nhà họ Nông! Nếu anh ta xảy ra chuyện thì làm sao những siêu gia tộc ở Bồ Thành này có thể khoanh tay đứng nhìn được? Bọn họ gắn bó với nhau như vậy, cũng không phải là một sức mạnh đơn giản! Anh ta nghĩ ít nhiêu gì thì Phan Lâm cũng sẽ đắn đo cân nhắc… Thế nhưng, Nông Hào đã sai rồi.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT