*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chưởng môn? Tất cả mọi người đều bị hai từ này làm cho kinh ngạc.
Chưởng môn gì cơ? Sao người này có thể là chưởng môn được? Cô ả chua ngoa nghẹn họng nhìn trân trối.
Nông Hào đứng nguyên tại chỗ, quên cả việc rút điếu thuốc bên miệng ra.
Trong phòng, chỉ có giọng nói của Sở đại sư.
Chỉ thấy ông ta cúi sát đầu xuống mặt đất, hô lên một cách vội vàng và khẩn trương: “Chưởng môn, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm đến ngài, xin chưởng môn thứ tội, thứ tội…”
Nhìn thấy Sở đại sư nổi tiếng lừng lẫy khẩn trương mà sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như đang năm mơ.
Cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Phan Lâm và nói: “Sở đại sư, ngài không nhận lầm đấy chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao có thể là chưởng môn được?”
“Láo xược!”
”
Sở đại sư quay phất đầu lại, rồi hét lớn lên: “Cậu muốn chết rồi sao? Dám nghi ngờ chưởng môn của chúng tôi? Cậu có tin tôi dùng một chưởng đánh cậu không?”
Phản ứng kϊƈɦ động như vậy của ông ta khiến đám người hoảng sợ.
Nông Hào vẫn cố gắng bình tĩnh, thấp giọng đáp: “Nếu Sở đại sư đã nói như vậy, vậy chắc chắn không có nhầm lẫn gì ở đây rồi.
Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy vị này nhất định chính là môn chủ của Lâm Giang Môn.
Ngài Lâm, thành thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận của anh, đều là hiểu lầm cả thôi, mong anh đừng để tâm làm gì!”
“Cậu sai rồi, tôi cũng không phải là môn chủ của Lâm Giang Môn.”
Phan Lâm lắc đầu.
“Chưởng môn có thân phận gì, sao có thể hạ thấp mình ở Lâm Giang Môn nhỏ bé này của tôi? Lâm Giang Môn chúng tôi thậm chí còn không có tư cách xách giày cho Chưởng môn.”
Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vậy… vậy rốt cuộc anh là ai?”
Nông Hào cảm thấy có gì đó sắp xảy ra, kinh ngạc một lúc rồi vội vàng hỏi.
“Vâ phần thân phận của tôi… cậu cả Nông, không phải tôi đã nói cho cậu rồi sao?”
Phan Lâm lạnh lùng đáp.
“Đã nói cho tôi rôi sao? Khi nào?”
Anh ta sững sờ.
Phan Lâm không trả lời, mà chỉ lôi di động ra qUƠ QUƠ.
Trong phút chốc, Nông Hào chợt hiểu ra gì đó, vội vàng lôi di động từ trong túi ra, tim thông báo nhắc nhở chuyển khoản vừa rồi, sau đó nghiêm túc đọc.
Chỉ một cái liếc mắt thôi.
Phịch! Anh ta trực tiếp đặt ʍôиɠ ngôi xuống ghế, ánh mắt có chút dại ra, di động cũng sơ ý trượt ra khỏi lòng bàn tay, và rơi xuống mặt đất.
“Cậu Nông, anh sao thế? Người này là ai?”
Cô ả chua ngoa ở bên cạnh vội hỏi.
Nhưng, giờ phút này, Nông Hào dường như đã mất bình tĩnh, hai mắt trống rỗng, mắt điếc tai ngơ với lời nói của người bên cạnh.
Cô ả chua ngoa nóng nảy, dứt khoát cầm di động lên rồi tự xem.
Nhưng cùng lúc liếc mắt một cái… “Á!”
Cô ả chua ngoa phát ra một tiếng hét chói tai, gương mặt lập tức trắng bệch đến cực điểm.
“Không có khả năng! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Anh tuyệt đối không thể là bác sĩ Lâm được!”
Giọng của cô ả cao vút lên.
Ba chữ đơn giản này gần như khiến đầu óc của tất cả mọi người đều nổ tung.
“Bác sĩ Lâm?”
“Cô nói gì?”
“Anh… anh ta là bác sĩ Lâm của Dương Hoa
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT