*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu không khí trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Phan Lâm yên lặng nhìn chiếc đầu người bên trong hộp, vẻ mặt ngưng trọng.

Hàn Long cũng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt càng thêm nặng nề và sửng sốt.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Phan Lâm hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.

“Từ sau vụ việc xảy ra ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đã có thêm rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc đến Giang Thành, lúc trước ở tỉnh Quảng Liễu, chủ tịch Lâm cậu đã cùng người của Hồng Nhan Cốc xảy ra xung đột, sau khi ngài Phong Thanh Vũ biết được, ông ấy đã cho rằng Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ hạ lệnh giết chủ tịch Lâm cậu, vì thế ông ấy muốn giúp chủ tịch Lâm cậu giải quyết chuyện này, hòa giải với đám người Hồng Nhan Cốc, không muốn để cậu bị người của Hồng Nhan Cốc hãm hại, lại chưa từng nghĩ đến Hồng Nhan Cốc lại bao vây tiêu diệt ngài ấy, chặt đầu ngài ấy…”

Trong giọng nói của Hàn Long mang theo tiếc hận.

Đây là đang thị chúng.

Hồng Nhan Cốc đang muốn dùng đầu của Phong Thanh Vũ để nói cho Phan Lâm biết, mạng của anh, Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ lấy đi.

“Xem ra giữa chúng ta và Hồng Nhan Cốc chỉ có thể giữ được một bên tồn tại.”

Phan Lâm đậy nắp hộp lại, thấp giọng hỏi.

“Thi thể của lão tiền bối đang ở đâu?”

“Có lẽ vẫn còn ở Hồng Nhan Cốc.”

“Được rồi, ngày mai lấy danh nghĩa của Tập Đoàn Dương Hoa thông báo cho Hồng Nhan Cốc, ba ngày sau, tôi sẽ đích thân đến đó đòi thi thể của lão tiên sinh, đồng thời tôi sẽ đặt một dấu chấm tròn cho chuyện này.”

Phan Lâm thản nhiên nói.

“Không được, chủ tịch Lâm, cậu không thể xúc động như thế.”

Hàn Long vội vàng kêu lên.

“Sao thế?”

“Chủ tịch Lâm, trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, tôi và lão tiên sinh đã từng tán gẫu qua không ít chuyện liên quan đến Hồng Nhan Cốc, Hồng Nhan Cốc không đơn giản như những gì cậu tưởng tượng, nếu như một mình cậu xâm nhập vào trong đó, nhất định sẽ gặp phải bất trắc.”

Hàn Long lập tức lo lắng nói.

“Ông ấy đã nói những gì với ông?”

Phan Lâm nặng nề hỏi.

“Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!”

Hàn Long trâm giọng đáp.

“Ngài Phong Thanh Vũ có nói qua, mặc dù ông ta chưa từng chính diện giao đấu với cường giả của Hồng Nhan Cốc, nhưng những năm gần đây, ông ấy đã nghe qua rất nhiều chuyện liên quan đến Hồng Nhan Cốc, nghe đồn thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc vô cùng quỷ dị, kỳ quái, bọn họ có cách giết địch từ ngàn dặm, từ đó lấy được đầu của tướng lĩnh bên quân địch, hơn nữa còn có thủ đoạn khủng bố khiến cho một người im hơi lặng tiếng bốc hơi khỏi thế giới này.

Hồng Nhan Cốc không nghiên cứu độc dược như Thôn Dược Vương, thứ mà bọn họ nghiên cứu chính là tất cả mọi thứ có liên quan đến giết người bằng vũ lực, trong đó điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất, đại khái chính là Cơ Quan Thuật.”

“Cơ quan thuật ư?”

Lông mày của Phan Lâm hơi cau lại, sau đó anh khẽ gật đầu rồi nói.

“Tôi đã biết, lúc trước ở trong bãi đậu xe dưới tâng hâm, người nam không ra nam nữ chẳng ra nữ kia, cơ thể đã trải qua cải tạo chính là như thế, nó dựa vào không chỉ là dược vật và việc cải tạo cơ thể sống, mà còn bao hàm rất nhiều nguyên lý liên quan đến Cơ Quan Thuật.

“Đúng thế chủ tịch Lâm, vì thế cho dù như thế nào, cậu nhất định không thể hành động theo cảm tính.”

Hàn Long vội vàng khuyên nhủ.

Phan Lâm ngẫm nghĩ một lát, sau đó —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play