*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người của Phan Anh Hùng rời đi, Phan Lâm cũng không kiên trì muốn đấu nữa, nếu như cứ tiếp tục chiến đấu, tuy có thể khiến Phan Anh Hùng bị thương nặng, thế nhưng chính bản thân Phan Lâm cũng không khá hơn là mấy.

Dù sao những người vừa mới đến đây đều là cao thủ chân chính của nhà họ Phan, cũng không phải là người mà đám Phan Hoàng Nhân, Phan Minh Triết và Phan Ngạo Thiên có thể so sánh được.

Hai quyên khó địch bốn tay.

Nếu cứ tiếp tục chém giết, Phan Lâm không dám chắc mình có thể an toàn rời khỏi ngọn núi này hay không, chính vì thế mà anh đã lựa chọn rút lui.

Chẳng qua cũng không cần thiết phải tiếp tục đấu nữa.

Bởi vì đối với thực lực của Phan Anh Hùng, Phan Lâm đã có phán đoán sơ bộ.

Đáng tiếc Phan Lâm không muốn bại lộ thân phận của mình, không thi triển thuật châm cứu của mình, nếu không, muốn thắng Phan Anh Hùng, quả thật không phải là việc khó khăn gì.

Kết quả này vẫn tương đối tốt.

Phan Lâm tin tưởng, mấy câu vừa rồi của mình, không chỉ khiến cho Phan Anh Hùng sinh ra tâm ma, chỉ sợ người nhà họ Phan cũng sẽ cảm thấy vô cùng hối hận.

Dù sao bọn họ thế mà đã từ bỏ một người có thiên phú còn khủng khϊế͙p͙ hơn cả Phan Anh Hùng… Kết thúc cuộc hành trình đi đến núi hoang, Phan Lâm đi thẳng về đến Giang Thành.

Thế nhưng vừa mới trở về Tập Đoàn Dương Hoa đã thấy Phong Thanh Vũ và Phan Nhã Nam đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình uống trà.

Vẻ mặt Phong Thanh Vũ tràn đầy ý cười, còn Phan Nhã Nam thì lại đứng ngôi không yên, lộ ra dáng vẻ căng thẳng.

“Ồ đồ đệ ngoan đó hả? Con về rồi đó ư? Tới đây nào, ngồi xuống một xíu đi!”

Phong Thanh Vũ vội vàng gọi, trêи mặt ông ta đều là nụ cười.

“Phong tiền bối, vết thương của ông không còn gì đáng ngại à? Sao ông không nghỉ ngơi thật nhiêu? Lại chạy đến phòng làm việc của tôi thế?”

Phan Lâm ngồi thẳng xuống ghế ông chủ, cũng không liếc mắt nhìn Phan Nhã Nam lấy một cái.

“Chút vết thương đó của thầy vê cơ bản không có gì đáng ngại, sau khi xử lý xong vết thương, thầy đã lập tức xuất viện… Lại nói, lần này thầy đến tìm con, chính là có chuyện tốt, con có muốn biết hay không?”

Phong Thanh Vũ cười hỏi.

“Mong tiền bối chỉ rõ.”

Phan Lâm lười đi đoán.

“Ha ha ha, vậy được rồi, thây sẽ nói rõ luôn, nhóc con, thây đã tìm tìm người liên lạc với Hồng Nhan Cốc, thầy dự định sẽ tự mình ra mặt, trao đổi với người của Hồng Nhan Cốc, để giải quyết chuyện trước đây không lâu con giết chết mấy người đệ tử của Hồng Nhan Cốc.”

Phong Thanh Vũ cười nói.

“Ra mặt trao đổi ư?”

Phan Lâm khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn Phong Thanh Vũ.

“Tiền bối, ngài muốn làm gì thế? Giữa tôi và Hồng Nhan Cốc còn có gì để nói nữa đâu?”

“Không thể nói như thế được, không có bạn bè vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn, thực lực của Hồng Nhan Cốc rất cường đại, vô cùng đáng sợ, bây giờ căn cơ của con chưa vững, nếu như đấu với Hông Nhan Cốc, nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề.

Cho nên thầy dự định giúp con một tay, vì con hòa giải chuyện này, dù sao con cũng là đồ đệ của thầy.”

Phong Thanh Vũ trả lời.

“Tiên bối, ngài dự định thương lượng như thế nào với Hồng Nhan Cốc?”

“Người mà thầy liên lạc sẽ đến sân bay vào lúc 9 giờ tối nay, đến khi đó thầy sẽ đi cùng người đó, người này đến đây, chuyện này chắc chắn đến 90%.”

“Tiền bối, tôi vẫn đề nghị ngài không nên một mình đi thương lượng với người của Hồng Nhan Cốc.”

“Nếu thầy không đi một mình, chẳng lẽ con đi cùng thầy hả?”

Phong Thanh Vũ hỏi ngược lại.

Phan Lâm không trả lời.

“Nói tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thầy đi trước, con đó, không có việc gì thì tranh thủ bôi dưỡng tình cảm với sư muội của mình, đừng biển con bé thành người lâm lì ít nói.”

Phong Thanh Vũ cười to, quay người rời đi.

Phan Lâm cười khổ không thôi. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play