*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xế chiều hôm nay, Quách Cao Minh bước vào phòng học với luồng khí lạnh tỏa ra từ khắp người.
Vẫn như mọi khi, phòng học đa phương tiện đủ để chứa hơn 200 người đã được lấp kín bởi các học sinh. Tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, nội quy của trường học không cho phép nhuộm tóc nên tất cả học sinh dưới bục giảng đều giữ nguyên mái tóc đen, thoạt nhìn thật sự rất khó để phân biệt từng gương mặt của học sinh.
Quách Cao Minh không có nhiệt huyết trong việc giảng dạy, thậm chí hôm nay anh còn lược bỏ phần điểm danh ở mỗi đầu tiết học. Các học sinh dưới bục giảng thấy vậy đều cảm thấy có chút thất vọng, đặc biệt là các học sinh nữ, bởi vì bọn họ luôn có cảm giác phấn khích đến mức tim đập thình thịch rộn ràng mỗi khi được vị giáo viên này gọi tên mình.
Quách Cao Minh viết lên bảng đen chủ đề tâm lý học của ngày hôm nay bằng một dòng chữ đơn giản, quan hệ thân mật.
Bỗng nhiên có một học sinh nữ mạnh dạn giơ cao tay, trên khuôn mặt tràn đầy thanh xuân nở nụ cười tự tin, rất tích cực muốn phát biểu.
“Câu hỏi gì?”
Quách Cao Minh ngẩng đầu nhìn về hướng học sinh nữ kia, cất giọng nói đều đều.
Học sinh nữ kia vô cùng vui vẻ, lập tức đứng thẳng người. Cô gái nói to, rõ ràng: “Thầy ơi, nếu như muốn hình thành một mối quan hệ thân mật với người khác, vậy bước đầu tiên cần phải làm là…”
“Đầu tiên cần phải hiểu biết về đối phương” Học sinh nữ kia chưa kịp nói xong câu hỏi của mình đã bị Quách Cao Minh cắt ngang bằng câu trả lời.
Giọng điệu của anh giống như đang trách móc học sinh nữ kia không chăm chú nghe giảng. Vì vậy học sinh nữ kia cũng biết điều, nhanh chóng kết thúc vấn đề: “Được rồi ạ, cảm ơn thầy” Học sinh nữ kia không nhụt chí, chỉ cần một đoạn đối thoại đơn giản như vậy cũng đủ để trong lòng cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Thầy ơi!”
“Thầy ơi, em cũng có câu hỏi!”
Bầu không khí trong lớp học bổng nhiên trở nên sôi nổi hẳn lên, các bạn học rất nhiệt tình, thi nhau giơ cao tay. Tất cả mọi người đều rất dè dặt trong những tiết học trước, ai cũng ngoan ngoãn nghe giảng bài, không dám lên tiếng dù chỉ là một câu. Hiện tại có người mở đầu, cho nên những người khác đều muốn thử.
Quách Cao Minh nhíu chặt chân mày, anh ghét ồn ào ầm ï.
Trên lớp học cũng có một người khác ghét sự ồn ào. Kiều Bích Ngọc vốn dĩ đang năm ngủ ngon lành ở một góc vắng vẻ chỗ dấy ghế hàng cuối cùng, cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng ngẩng đầu lên, thấy các bạn học xung quanh đột nhiên trở nên nhốn nháo giống như đang phát điên, chẳng hiểu sao tất cả bọn họ đều giơ tay cao quá đầu như thể đang cầm tiền tranh nhau mua hàng giảm giá.
‘Vào khoảnh khắc khi Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên khỏi bàn học, Quách Cao Minh đứng trên bục giảng đã nhìn thấy cô.
Quách Cao Minh sững sờ tận ba giây đồng hồ.
Đôi mắt luôn sâu thẳm chất chứa đầy sự phức tạp của anh hiện lên vẻ kinh ngạc, tại sao cô lại ở chỗ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT