“Mark, sau khi tan học vào xế chiều hôm nay, các giáo viên trong trường chúng ta sẽ tố chức một buổi liên hoan, anh có muốn tham gia cùng với chúng tôi không…’ Ngay khi Quách Cao Minh cầm tư liệu rồi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói ngượng ngùng gọi anh.
Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía người vừa gọi anh. Giáo viên nữ trước mắt còn rất trẻ trung, sở hữu một mái tóc đen thẳng dài ngang vai, tóc mái cắt ngang trán, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, khí chất rất trong sáng. Trông dịu dàng và điềm đạm, có vài phần tương tự với cô em gái Quách Thanh Châu của anh.
Quách Cao Minh cũng không biết bản thân bị làm sao, cứ đứng im nhìn chäm chảm vào vị giáo viên nữ này một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy anh nhìn chăm chằm vào mình như vậy, khuôn mặt của giáo viên nữ hơi ửng đỏ, có chút thẹn thùng hỏi một câu nữa: “Anh có muốn ăn liên hoan cùng với chúng tôi không, tham gia cùng sẽ giúp anh làm quen với những người khác nhanh hơn…”
“Mọi người đi chơi vui vẻ.’ Cuối cùng Quách Cao Minh vẫn từ chối Không nói thêm bất kỳ lời nào với nữ giáo viên này nữa, anh quay trở lại phòng làm việc riêng của mình.
Dịu dàng và điềm đạm sao?
Đoan trang và hào phóng sao?
Cá tính và thẳng thắn sao?
Quách Cao Minh cầm phần tư liệu liên quan đến nội dung chuẩn bị bài, chậm rãi bước trên hành lang. Những bước chân của anh trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế thì đầu óc anh đang có chút hỗn loạn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy hơi bị Mặc dù anh không có kinh nghiệm trong việc yêu thương, tuy vậy anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ái mộ từ trong ánh mắt của phái nữ. Phụ nữ khác nhau sẽ có biểu hiện khác biệt nhưng ánh mắt của bọn họ không thể qua được mắt anh.
Vì sao lại là cô nhỉ?
Càng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt của Quách Gao Minh càng trở nên khó nhìn.
Chẳng lẽ là bởi vì bị cô phớt lờ một cách triệt để, cho nên trong lòng anh mới dâng lên cảm giác muốn chinh phục cô sao?
Anh không phải loại người nhàm chán như vậy.
Cô cũng không phải loại người thích chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Từ trước đến nay, Quách Cao Minh chưa bao giờ làm ra những chuyện ngu xuẩn gì chỉ vì sự hứng thú chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu như anh bắt tay làm một việc nào đó, vậy thì chắc chắn anh đã suy nghĩ kỹ càng, sau khi tìm ra cho bằng được nguyên nhân mới hành động.
Nhưng anh đã nghĩ đi nghĩ lại về vấn đề này rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không rõ vì sao.
Nếu là trước đây, anh còn lâu mới bước chân vào phòng bếp.
Ai cũng có sở trường riêng của bản thân, không một người nào có thể hoàn hảo về mọi mặt. Vì vậy, việc xuống bếp đối với anh là một chuyện cực kỳ lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Nếu như anh muốn ăn một món ngon hàng đầu nào đó, bất kể là cơm Việt hay cơm Tây, chỉ cần anh mở miệng đều sẽ được đưa đến tận nơi, cần gì phải lãng phí thời gian giày vò bản thân ở nơi tràn đây khói dầu kia.
Nếu cao thủ tung hoành chốn tình trường như Lục Khánh Nam biết về việc này, nhất định cậu †a sẽ cảm thấy hành động xuống bếp của anh rất ngu xuẩn.
Rốt cuộc anh đang cố chấp vì cái gì?
Quách Cao Minh cảm thấy trong lòng vừa bực bội vừa phiên muộn. Anh bắt đầu chuẩn bị tài liệu học cho buổi chiều, càng ngày càng cảm thấy những gì mình đang làm vào lúc này thật sự quá ngu xuẩn. Rời khỏi nơi đây, trở về nơi vốn dĩ thuộc về mình, ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT