Cô thường xuyên trốn tiết học của anh, thậm chí còn tìm người giả mạo đến thay thế.
So với các bạn cùng lớp đang tích cực năng động và đầy sức sống ở bốn phía xung quanh, lúc nào Kiều Bích Ngọc cũng uể oải như thể hết sức lực, hai mắt nhập nhèm luôn trong trạng thái buồn ngủ.
Cô nhanh chóng xác định rãng không có thiên tai hay thảm họa nhân tạo nào, lập tức an tâm, cơ thể lại mềm oặt, úp mặt xuống bàn, chuẩn bị tiếp tục ngủ cho đến khi tiết học nhàm chán này kết thúc.
Vốn dĩ cô muốn lẻn chuồn về ký túc xá để ngủ bù, nhưng gần đây dì quản lý ký túc xá rất nghiêm khắc nên cô không thể về đó trong giờ lên lớp. Dù sao trong lớp học rộng lớn với hơn 200 người này, cô năm sấp ngủ cũng chẳng có ai thèm quan tâm.
“Kiều Bích Ngọc!” Suy nghĩ của cô bị phá vỡ bởi tiếng điểm danh đột ngột.
Toàn bộ lớp học trở nên yên lặng.
Chẳng ai hiểu vì sao thầy giáo Mark lại đột ngột điểm danh Kiều Bích Ngọc, ánh mắt của mọi người nhìn đi nhìn lại giữa giáo viên có biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt đang đứng trên bục giảng cùng với bạn học sinh nữ ở dãy ghế hàng cuối cùng rất rõ ràng là đang nằm sấp ngủ, vừa nhìn vừa dò xét.
Không ngờ học sinh nữ này lại ngủ trong tiết học của thầy giáo Mark, đúng là quá vô lẽ!
Kiều Bích Ngọc luôn trong tình trạng giấc ngủ không đầy đủ, bởi vì cô vừa phải mạng ôn thi dưới áp lực học tập vừa phải đến quán trà sữa trực ca đêm, hơn nữa cô đã ăn quá nhiều vào buổi trưa hôm nay nên hiện tại đầu óc hoạt động hơi chậm, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ các bạn học xung quanh.
Tư Viễn An ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, nói: “Đàn chị, thầy giáo vừa gọi chị.”
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới đứng dậy, ánh mắt của cô vẫn rất mông lung. Cái phòng học rộng lớn hơn 200 người này dưới cái nhìn của cô chỉ toàn những mái đầu đen nghìn nghịt, bóng dáng của thầy giáo trên bục giảng cũng trở nên mơ hồ.
Kiều Bích Ngọc, đến phòng làm việc của tôi” Giọng nói lạnh lùng bật ra từng câu chữ nặng nề, giọng điệu vang rõ mệnh lệnh, mang theo sự tức giận không cho phép từ chối.
Nếu người bị gọi là những bạn học khác, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng hoảng sợ xin lỗi giáo viên để không phải đến phòng làm việc.
Thế nhưng Kiều Bích Ngọc đã trải qua việc này rất nhiều lần, đã từng ra vào phòng làm việc của hiệu trưởng không biết bao nhiêu lần. Cô không khác gì lợn chết không sợ nước sôi lửa bỏng, cùng lắm thì bị mắng vài câu thôi mà. Dù sao cô cũng chỉ ngủ trong lúc lên lớp, giáo viên sẽ không làm gì quá đáng với cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học xung quanh, cô vẫn cúi thấp đầu như cũ, ánh mắt vẫn nhập nhèm bởi vì chưa tỉnh ngủ hẳn, chậm rãi bước theo sát đãng sau giáo viên nam trước mặt ra khỏi phòng học rộng lớn.
Tư Viễn An vươn tay lên như thể muốn kéo cô: “Đàn chị”
Giáo viên gọi cô đến phòng làm việc rõ ràng là muốn khuyên răn cô một trận, một học sinh bình thường như Tư Viễn An không có quyền lực để ngăn cản, vì vậy cậu ta chỉ có thể nhìn cô đi ra ngoài.
Ngay cả Phương Mai và Châu Mỹ Duy cũng có chút lo lắng cho cô.
Vị giáo viên Mark này luôn giữ thái độ lạnh lùng, Kiều Bích Ngọc đột nhiên bị anh gọi tới phòng làm việc chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT