Kiều Bích Ngọc không biết cơ thể mình bị gì và cô bị ảo giác ở thính giác.
“Quay lại đi…”
“Nguy hiểm ở phía trước…”
“Vừa rồi có phải nghe thấy âm thanh gì đó không?” – Cô lộ vẻ nghi hoặc, ngập ngừng hỏi những người xung quanh.
Dẫn đầu là Quách Cao Minh, 17 người bọn họ di chuyển chặt chẽ theo hướng của bản đồ, mục tiêu là hòn đảo lớn thứ 2.
Trong số đó có Kiều Bích Ngọc, một người phụ nữ. Lúc đầu, mấy người Ngụy Bắc có lo lắng rằng Kiều Bích Ngọc sẽ là gánh nặng.
Nhưng sau hai ngày đồng hành, mọi người đều dành sự kính trọng cho chị dâu.
Nói trắng ra, Kiều Bích Ngọc thích nghỉ với môi trường sống của hòn đảo này hơn bất kỳ ai trong số họ. Cô có thể nhanh chóng tìm kiếm thức ăn, căm trại ngoài trời và đi trên đường nhiều ngày, mồ hôi nhễ nhại mà không nghe thấy một lời than phiền.
Mọi người đều phải khâm phục rằng sức sống của Kiều Bích Ngọc thực sự rất ngoan cường.
“Chị dâu, vừa rồi không có nghe thấy thanh âm”- Cua Biểu đáp.
Đây là lần thứ ba Kiều Bích Ngọc hỏi câu hỏi tương tự.
“Chị dâu, có gì sao?”
Kiều Bích Ngọc thực sự khó xử với “chị dâu” của họ, cô quay đầu lại nhìn xung quanh một lúc, ánh mắt có chút bối rối, cô đã nghe thấy nhiều giọng nói.
Nhưng tại sao chỉ có cô ấy mới nghe được. Nó có phải là một ảo giác thính giác?
“… Không có gì”
“Kiều Bích Ngọc, hai người đang nói chuyện gì vậy?” – Lục Khánh Nam chạy tới, khuôn mặt tuấn tú cười toe toét.
“Chị dâu hỏi có nghe thấy âm thanh gì lạ không” – Cua Biển trả lời.
“Cô. nghe thấy âm thanh gì?” – Lục Khánh Nam có chút tò mò.
Kiều Bích Ngọc hiện ra điều gì đó bất thường.
Kiều Bích Ngọc chuyển sang đề tài, cầm chừng chỉ vào dòng sông bên cạnh: “Mùi sông càng ngày càng nặng”
Nước của con sông lớn chạy ngang qua quần đảo này đã bốc mùi hôi thối, tôm cá trên sông chết hết, thảm thực vật bên mép nước cũng ngả màu vàng, nước trông vẫn trong và sạch nhưng có mùi như hỗn hợp của hóa chất.
Họ đi dọc theo thượng nguồn con sông lớn này, càng đến gần nguồn nước, mùi trong sông càng khó chịu.
“Có vẻ như thực sự có điều gì đó không ổn với nguồn nước sông”
“Anh nói xem, đây là người làm hay là thiên tai?”
“Nếu nó bị nhiễm độc vì con người thì đúng là thiếu đạo đức”
Lục Khánh Nam và Cua Biển nói chuyện khi đi dạo.
Bọn họ hoàn toàn không để ý sắc mặt Kiều Bích Ngọc đột nhiên tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đột nhiên dừng lại Giọng nói trong đầu cô hét lên một cách vội vã và giận dữ: “Dừng lại, không thể tiến lên!”
“Dừng lại, dừng lại!”
Kiều Bích Ngọc hoảng sợ hét lên.
Khi cô hét lên, các thành viên trong nhóm quay đầu lại nhìn cô, Quách Cao Minh và Ngụy Bắc đi đến phía trước, bước đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không.. không biết” – Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc như thể cô ấy đã bị kích thích bởi thứ gì đó và không khôi phục tinh thần.
“Tại sao chúng ta phải dừng lại?” – Quách Cao Minh kiên nhẫn hỏi.
“không biết”
Kiều Bích Ngọc không nói dối, cô thực sự không biết, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ sợ hãi bởi ảo giác thính giác trong đầu.
Mọi người nhìn cô đầy nghỉ ngờ.
“Chúng ta, sẽ rất nguy hiếm cho chúng ta nếu tiếp tục đi phải không?”
“Theo bản đồ, nếu chúng tôi đi bộ thêm 20km nữa, chúng ta có thể nhìn thấy điểm giao nhau của nơi này và hòn đảo lớn thứ hai, chúng ta có thể đến đích bãng cách băng qua sông”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ tới sớm, hẳn là không có vấn đề gì”
“Điều cần cân nhắc duy nhất là đáy sông ở chỗ giao nhau sâu bao nhiêu. Chúng ta không biết liệu một chiếc bè bình thường có thể vượt qua không”
Bất quá mọi người đều cho rằng vấn đề không lớn, thứ hai quần đảo là khu vực nhà Strozzi sinh sống, ước chừng môi trường ở đó sẽ hiện đại hơn, cho nên bọn họ đều có chút kỳ vọng.
Ngay cả khi nghe họ phân tích, Kiều Bích Ngọc vẫn có chút không yên tâm.
Quách Cao Minh ra lệnh: “Nghỉ ngơi tại chỗ trong một giờ và đến chỗ giao nhau trước khi mặt trời lặn”
Họ lần lượt nằm nghỉ dưới đất, ăn thịt khô và nhai lá để bổ sung năng lượng.
Kiều Bích Ngọc không có cảm giác thèm ăn, cô ngồi dựa vào gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu có tiếng ồn ào khiến cô khó thở.
“Em nghe thấy gì?” – Quách Cao Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.
Trước đây anh đã nghe Cua Biển nói răng trong đầu cô xuất hiện ảo giác thính giác.
Ngay khi anh nhỏ giọng hỏi cô, Kiều Bích Ngọc đã chìm vào giấc mơ ngay khi cô nhằm mắt lại, đầu óc cô rối bời và cô cảm thấy như đang ở trong một môi trường xa lạ.
Trong giấc mơ, cô đang đứng trên một bãi đất trống có nhiều cỏ xanh như ngọc, không khí rất ẩm ướt, xa xa có thể nghe thấy tiếng thác nước lớn.
Kiều Bích Ngọc hoảng sợ nhìn xung quanh, trong mơ không có ai cả, chỉ có một mình cô.
– Cô mạnh dạn hỏi lớn.
“Ai đang nói chuyện với tôi?”
“Này, anh là ai?” – Giọng cô lo lắng run rẩy.
Đột nhiên, giấc mơ trở nên mơ hồ và vùng bình nguyên xanh tươi trước mặt anh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, và mọi thứ trở nên vô cùng hư ảo.
Trong giấc mơ, cô còn hoảng sợ hơn và giọng nói lại vang lên: “Cô không nên ở đây”
“Đây là vùng cấm”
“Mau rời đi, người lạ không thể bước vào hòn đảo thứ ba…
Kiều Bích Ngọc đột ngột tỉnh dậy, ánh mắt bối rối và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Quách Cao Minh nhìn cô với đôi mắt đầy lo lắng, khi bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói: “Gặp ác mộng”
“Ác mộng gì?
Kiều Bích Ngọc lắc đầu: “Em mơ thấy đồng cỏ, như thể có thác nước vậy”
Nhưng bầu không khí quá ảm đạm khiến cô rùng mình.
“Quách Cao Minh, anh có nghĩ chúng ta có thể bị lạc không?” – Cô ngập ngừng.
“Làm thế nào mà có thể bị lạc?”
“Chúng ta sẽ đến hòn đảo lớn thứ hai, phải không?”
“Đúng”
“Anh có biết về hòn đảo thứ ba?”
“Vân chưa quá rõ ràng”
Câu trả lời của Quách Cao Minh ngắn gọn và súc tích, giọng nói của anh ấy rất ốn định với một cảm giác yên tâm.
“Có lẽ em đã nghĩ quá nhiều” – Kiều Bích Ngọc nhìn anh, trong lòng dần dần lắng lại, lấm bẩm nói- “Mấy ngày nay, em luôn cảm thấy phương hướng chúng ta đi tới rất nguy hiểm, đó là khu cấm địa”
“Chúng ta có đủ vũ khí và trang bị. Mấy người Ngụy Bắc và kinh nghiệm chiến đấu thực tế hơn nữa họ rất nhạy bén. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể quay lại kịp thời” – Quách Cao Minh nói với giọng an ủi Kiều Bích Ngọc gật đầu.
Sau một giờ giải lao, họ tiếp tục đi. Quách Cao Minh đi về phía trước cùng cô, có lẽ vì trái tim cô đã lắng xuống, Kiều Bích Ngọc không có ảo giác thính giác trên đường đi.
Điều này làm cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Mặt trời đang dần lặn về hướng Tây, ánh hoàng hôn trải dài trên mảnh đất này, thảm thực vật xung quanh dường như mềm mại hơn, thần thái mọi người cũng không còn căng thẳng.
“Hình như có tiếng động nào đó” – Cua Biển đột nhiên đứng yên nhìn về hướng mặt trời lặn.
Kiều Bích Ngọc giật mình và lo lắng nhìn xung quanh, cô không nghe thấy tiếng ảo giác nào.
“Cái gì, âm thanh gì?”
Mọi người chăm chú dừng lại “… Xa xa là tiếng thác nước” – Ngụy Bắc nói.
Thác nước?
Kiều Bích Ngọc nghĩ đến giấc mơ, cả người kinh hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT