*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng họ cũng đến được ngã ba được hiển thị trên bản đồ.
Bản đồ cho thấy nơi giao nhau của hòn đảo người hoang dã và hòn đảo lớn thứ hai là con sông rộng näm trước mặt họ.
“Con sông này..” – Giọng Ngụy Bắc đột ngột dừng lại.
Dòng sông này hoàn toàn khác với những gì họ mong đợi Theo tỷ lệ phóng to trên bản đồ, lòng sông g khoảng 50m, nhưng bờ bên kia sông rộng ít nhất hơn 100m.
Hơn nữa, lúc đầu họ chỉ lo sông sâu, sông chảy xiết thì sợ bè thường không qua sông được. Thực ra, bè gỗ không dành cho sông trước mặt, vì sông phân bố dày đặc, có nhiều thủy sinh tươi tốt, cây thủy sinh nổi sông, cao trung bình nửa người.
Dòng sông trông rất sạch sẽ có thể nhìn thấy bãng mắt thường phù sa đen dưới đáy sông, khu vực trước mặt giống một vùng đất đầm lầy hơn.
“Sao lại như này?”
“Chúng ta đã đi theo đúng bản đồ.”
Lục Khánh Nam hai tay cầm tấm bản đồ cổ quý giá này, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm tọa độ hiển thị trên bản đồ, sau đó hung hãng nhìn chằm chằm vùng đất sình lầy trước mặt.
Bản đồ mô tả rõ ràng một con sông, làm sao nó có thể trở thành một đầm lây?
Chết tiệt!
Có thể là bởi vì cái đầm lầy khổng lồ này, hơi nước dày đặc, không khí quá ẩm ướt, mọi người thoáng cảm thấy chân có chút nặng nề, sống lưng có chút ớn lạnh.
Mặt trời trên đầu bị mây dày che phủ, bầu trời xám xịt, không biết có phải là ảo giác không, mọi người cảm thấy sau khi đến đây, thế giới dường như yên lặng đột ngột.
“Tôi không nghe thấy tiếng ve sầu, tiếng côn trùng và tiếng chim” – Cua Biển trực tiếp nói ra mối nghỉ ngờ trong lòng mọi người Như thể có điều gì đó cấm ky xung quanh nơi này, không có sinh vật sống nào sinh sống. Hoặc có thể có điều gì đó khủng khiếp xung quanh đây khiến những sinh vật đều bỏ chạy.
Mọi người không khỏi nín thở, nhìn nhau.
Có cảm giác như họ đang ở nơi mà họ không nên đến.
Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh cau mày nhìn xung quanh, không ra lệnh ngay lập tức hành động như thế nào, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: “Mùi hăng mũi biến mất rồi”
Cả chục người trong số họ không nói nên lời khi nghe lời thì thầm của Kiều Bích Ngọc.
“Trở lại đường cũ”- Quách Cao Minh đưa ra quyết định dứt khoát.
Anh không phải là thần thánh gì, trong tình huống bất thường này, an toàn của mọi người nên được đặt lên hàng đầu.
Lục Khánh Nam thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, anh ta thật sự không có dũng khí vượt qua đầm lầy này, luôn cảm thấy trong đầm lầy này có cái gì đó rất kinh khủng.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Nhanh! Nhanh, quay trở lại!”
Trước khi quá muộn, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, tìm một nơi bình thường để nghỉ ngơi, chờ ngày mai trời nắng, khi có nẳng, mọi người luôn có thể cảm thấy an tâm hơn.
Mọi người đều không dám do dự, nhanh chóng rút lui.
“Đi theo bản đồ để quay lại”
Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đang tìm đường với bản đồ, so với hướng la bàn,: “23 độ Đông Nam”
“Tại sao em nói đây là hòn đảo thứ ba?” – Quách Cao Minh bước nhẹ nhàng đến bên cô, nhỏ giọng hỏi.
“Trong đầu em có tiếng nói, đi qua cái đầm lầy này, đối diện chính đảo thứ ba”
Kiều Bích Ngọc không giấu giếm họ, chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Hòn đảo thứ ba rất nguy hiểm. Có rất nhiều dã thú hung dữ?”
Quách Cao Minh biết rất ít về quần đảo, dưới con mắt của anh những hòn chính là sinh sống một nhóm lớn những người hoang dã thiếu văn minh, đầy thú hoang.
“Giọng nói đó không xuất hiện nữa” – Cô lắc đầu.
Lúc này xảy ra cự cãi lớn phía trước.
Quách Cao Minh cau mày nhìn Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc hình như đang mắng nhau, đây là khi nào mà còn tâm trạng tranh cãi.
Gương mặt của anh sa sầm lại, sải bước về phía trước, sẵn sàng giáo huấn họ một trận, nhưng Lục Khánh đã chạy đến và hét lên: “Cao Minh, chúng ta không thể ra ngoài!”
“Anh im miệng!” – Ngụy Bắc đen mặng măng – “Anh có biết nhìn bản đồ không đó?”
Lục Khánh Nam hiếm thấy lo lắng rít gào: “Chúng ta đi bộ nửa giờ rồi, anh xem, bên phải vẫn còn có cái đầm lầy này. Nếu như anh có năng lực dẫn đội, thì anh đi cho tôi xem”
Bầu trời vẫn xám xịt, theo suy đoán mặt trời sẽ bắt đầu lặn trong một giờ nữa, càng để lâu thì tình hình càng tồi tệ.
“Cùng nhau tìm”
Những người trong đội của họ được chia thành ba đội, họ chỉ có thể nắm bắt thời gian và tìm cách thoát ra mọi hướng.
Kết quả, bọn họ đi vòng vèo một lúc, đột nhiên vẻ mặt ai cũng kinh ngạc, trong lòng nổi lên một tia sợ hãi.
“Làm sao chuyện này có thế?”
Một làn sương nước mỏng bắt đầu bốc lên đần dân trong không khí xung quanh,và họ thực sự có thể cảm thấy tầm nhìn đang giảm dần.
Kiều Bích Ngọc nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Nếu không ra được, chúng ta có thể băng qua đầm lầy này, đối diện là một vùng đồng bằng rộng lớn cỏ cây tươi tốt” Đồng bãng an toàn hơn đầm lầy.
“Quá điên rồ, bản đồ môi trường địa lý ở đây hoàn toàn không đúng. Chúng †a không nên vội vàng tiến lên”
“Đúng vậy, đầm lầy này chỉ có thể đi bộ qua nước. Nước không sâu, nhưng ai biết được thứ gì sẽ nổi lên từ một nơi như này”
“Nhưng giờ chúng ta có đi ra ngoài được không?” – Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng hỏi, dập tắt mọi ảo tưởng viển vông của họ, cho dù là tai họa thì cũng chỉ có thể đối mặt với nó.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình đã đến đây, giống như có thứ gì đó dẫn dắt bọn họ đi về phía trước, cũng không còn cách nào rút lui.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, tinh thần của mọi người đều căng thẳng, hai má lạnh ngắt, nhìn chảm chằm xung quanh, trước mặt là một đầm lầy tươi tốt, nước cạn, nhiều cây thủy sinh giống sậy mọc rải rác và cực kỳ yên tĩnh.
Chết thì chết mười tám năm sau vẫn sẽ là hảo hán Mọi người đều căn răng đi xuống.