Bắt đầu từ buổi sáng, Quách Cao Minh và những người khác đã đi bộ trong 5 giờ đồng hồ, tức là đúng 2 giờ chiều, nghỉ ngơi tại chỗ chỉ trong 1 giờ.

Họ chọn chỗ ngồi bên bờ sông có mấy cây to, vì sông bị ô nhiễm nên nước ngọt hạn chế, họ rất quý nguồn nước, khát nước cũng chỉ dám uống một ngụm nhỏ.

Quách Cao Minh vốn đã có tính toán khi bảo.

Kiều Bích Ngọc đi cùng mình trong chuyến hành trình dài này, anh cầm hai chai nước và bước tới đưa cho cô một chai.

Kiều Bích Ngọc đang ngồi một mình sau tảng đá lớn có lưng tựa, bắt chéo đầu gối, chỉ thấy cô cúi đầu xuống, cô không biết mình đang ngậm thứ gì trong miệng, hai má phồng lên nhai ngấu nghiến.

Khi Quách Cao Minh ngồi bên cạnh, có thể thấy cô đang ăn một chiếc lá dày, mọng nước như lá cây xương rồng.

“Ăn ngon không?” – Anh trầm giọng hỏi Kiều Bích Ngọc quay đầu lại và nhìn anh ta, văn còn đang nhai ngấu nghiến trong miệng: “Khó ăn”

Quách Cao Minh đột nhiên mỉm cười, đưa cho cô một chai nước: “Uống nước đi”

Kiều Bích Ngọc không khách sáo cầm lấy, cô không uống mà cẩn thận cất chai nước vào trong túi dệt bằng dây nho.

Nhìn thấy cô rất quý chai nước ngọt này, Quách Cao Minh nhẹ giọng mang theo vài phần yêu chiều: “Anh sẽ tìm được ngưồn nước cho em”

Là một người chồng, chăm sóc vợ là nghĩa vụ của anh.

“Em e rằng chúng ta sẽ không tìm thấy nguồn nước trong vài ngày tới.”

Kiều Bích Ngọc không nể mặt nên đã dội gáo nước lạnh vào anh.

“Em thấy anh cũng nên tập nhai mấy cái lá này đi, tuy là hơi khó nuốt nhưng cũng có nước”

Nghe những lời của cô, Quách Cao Minh muốn cười một chút. Anh chỉ đơn giản lấy một chiếc lá từ trong túi của cô, trực tiếp cần một miếng, lông mày nhãn lại, thật sự là không ngon.

Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc ngồi dưới bóng cây bên kia, nhìn bọn họ bằng ánh mắt quỷ dị, bọn họ không có gan đi qua, bận tâm suy nghĩ có nên hay không học hái một ít cỏ nhai cho đỡ khát.

Trước khi đi ra ngoài, họ chuẩn bị một ít thịt khô làm thức ăn dự phòng, đây là loại thịt nướng sấy khô có thể bảo quản được lâu, nhưng sợi thịt quá cứng nên nhai được lâu trong miệng.

Trước đây dùng cái nồi đế lấy một ít nước, cho thịt khô vào, nêm vài trái cà chua nhỏ rồi đun thành nước dùng chua ngọt cũng là một món ngon làm ấm bụng và, nhưng bây giờ nước lã quá quý. Bọn họ không muốn lấy nước làm canh.

Lục Khánh Nam cùng những người khác đang nhai miếng thịt khô, tuy răng không dễ ăn nhưng cố ăn no vẫn tốt hơn.

Kiều Bích Ngọc từ chối ăn thịt, cô đứng dậy nhặt những thanh củi khô dưới gốc cây gần đó, nhanh chóng nhặt được rất nhiều củi khô.

Cô cứ đào thêm một cái hố rồi thêm củi, củi cháy hết lại thêm vào.

“Cô làm gì vậy?” – Lục Khánh Nam và những người khác tò mò nhìn cô.

“Làm than” – Cô vừa quỳ xuống, lục trong túi lấy thứ gì đó.

Khi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc nhìn thấy hơn 20 quả trứng chim trong túi của cô, họ cảm thấy đủ loại cảm xúc, nhóm đàn ông của họ đều là những người vô sản.

Bọn họ biết rằng Kiều Bích Ngọc muốn nướng trứng chim bằng than nóng.

Nguy Bắc và một vài thành viên trong đội đứng dậy, cầm lấy một vài cung tên và súng lục cải tiến đi về phía rừng cây rậm rạp gần đó, Kiều Bích Ngọc còn biết tìm trứng chỉm bọn họ cũng nên bắt được một vài con mồi nhỏ.

Tài thiện xạ của bọn họ là đỉnh cao nhưng khu rừng rậm này không giống như bãi huấn luyện thông thường, muốn bắt được con mồi cũng không dễ dàng.

Một số người đàn ông đã đuổi theo và chặn một con thỏ nhỏ, họ đã dành nhiều thời gian nhưng cuối cùng họ chỉ đành nhìn con thỏ tỉnh ranh chui vào một cái lỗ sau đó biến mất Kiều Bích Ngọc nhàn nhã đi qua, cô nhìn cái hang nhỏ mà con thỏ biến mất, đi vòng lại hai lần.

Cô quỳ xuống, tay cô thò vào một cái lỗ nhỏ dưới gốc cây to lôi ra cả một gia đình thỏ, Ngụy Bắc sững sờ.

Kiều Bích Ngọc nằm lấy hai con béo nhất bằng tay trái và phải, còn những con thỏ nhỏ khác thì chạy trốn nhanh chóng.

Lục Khánh phản ứng trước và hét lên: “Bắt thỏ”

Những người này hoảng loạn đuổi theo những con thỏ nhỏ đang chạy trốn và cuối cùng bắt được hai con thỏ nhỏ.

“Lúc đầu còn sợ cô ấy làm cản chân” – Ngụy Bắc thấp giọng thở dài.

Một trong số họ thì thầm: “Chúng ta xin cô ấy một quả trứng, anh có nghĩ cô ấy sẽ cho không?”

“Cốt khí mấy người ở đâu?”

“Cốt khí có thể ăn được không?”

“Chắc không cho đâu”

“Chị dâu của chúng ta không phải người như vậy”

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy mấy biểu cảm này của bọn họ không khỏi cười thành tiếng.

Quách Cao Minh không hề nghĩ gì nhiều, ngang nhiên đi đến thử một quả trứng: “Không tệ”

Sau đó lại tiếp tục cắn một miếng đùi thỏ, nghiêm túc đánh giá: “Thêm chút muối thì tốt”

Lục Khánh Nam cùng mấy người Ngụy Bắc đều đố ky cùng hâm mộ, một đám người sẵn sàng động thủ, nhưng không dám tùy tiện hành động Sau khi căn vài miếng, Quách Cao Minh ngẩng đầu lên, đối diện với hàng chục cặp mắt sáng lấp lánh, bình tĩnh nói với họ: “Tự ăn đi”

Lục Khánh Nam không ngoài ý muốn, liền hướng về phía trước khiêu khích “Cao Minh, anh xem Kiều Bích Ngọc ở trên đảo này giỏi như vậy. anh có rất ít cơ hội thể hiện”

Quách Cao Minh liếc nhìn anh ta, trả lại anh một cách bình tĩnh: “Vợ tôi có năng lực, mọi người không cần ghen tị”

Lục Khánh Nam trợn to mắt, trong lòng lập tức nôn ra máu.

Cuối cùng, Kiều Bích Ngọc hào phóng thưởng cho mỗi người một quả trứng, mọi người cảm kích, hình tượng chị dâu ngay lập tức được thăng cấp.

Sau giờ nghỉ trưa, 17 người họ tiếp tục lên đường, đến gần hoàng hôn thì bất đầu đốt lửa và cắm trại qua đêm.

Đây không phải là lần đầu tiên họ ngủ ở nơi hoang dã, không biết có phải ban ngày đi bộ nhiều không, Kiều Bích Ngọc nhanh chóng ngủ thiếp đi bên cạnh một tảng đá lớn, cô có một giấc mơ.

Giữa lúc mơ màng và lúc tỉnh dậy, cô nghe thấy một giọng nói gọi, ‘đừng vào, chạy đi”

Kiều Bích Ngọc chợt tỉnh dậy, toàn thân rùng mình, cô bàng hoàng nhận ra mình vừa ở trong mơ, một bàn tay to lớn của Quách Cao Minh ở bên cạnh vuốt ve vầng trán của cô, giúp cô lau mồ hôi lạnh trên đó.

“Gặp ác mộng à?”- Quách Cao Minh trầm ngâm nhìn cô.

Khi tỉnh dậy, cô nhận thấy mình đã nép vào vòng tay anh một lúc nào không hay, mặt cô áp vào ngực anh và đôi tai lắng nghe nhịp tim mạnh mmẽ của anh, cô đang rúc vào anh, anh cũng ôm chặt lấy cô, như muốn đem cộ hòa vào cơ thể Kiều Bích Ngọc hai má đỏ bừng; “Em khi nào thì cho phép anh… đừng có loạn xôn, bọn họ nhìn thấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play