“…Tôi đem cho hai người một ít cháo và thịt nướng.
Châu Mỹ Duy hơi xấu hổ đi vào phòng, ráng giữ thái độ bình thản đế chào hỏi hai người họ, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy tên hoang dã to lớn nắm ở trên giường lại vẫn có chút e ngại.
‘Sau khi Tang Ba bị thương, Kiều Bích Ngọc đã nhiều ngày như vậy rồi vẫn không chịu gặp bọn họ.
Mấy người Lục Khánh Nam đang rất sốt ruột, lo lắng đi loanh quanh rồi. Tuy Quách Cao Minh không nói gì nhưng vẫn nhìn ra được anh ấy đang nôn nóng. Châu Mỹ Duy càng nghĩ càng thấy tốt nhất là cô nên chủ động gần gũi với cô ấy, có thể xoa dịu bớt chuyện giữa bọn họ với Tang Ba trước kia chỉ là hiểu lãm mà thôi “Kiều Bích Ngọc, chúng tôi đều rất vui khi thấy cô vẫn khỏe mạnh như vậy”
“Quách Cao Minh, anh ấy rất lo lắng cho cô…Còn có Lục Khánh Nam ngu ngốc kia, bên ngoài mồm miệng suốt ngày bô lô ba la” Châu Mỹ Duy mỉm cười, giọng nói dịu dàng “Bọn họ thật sự mong chờ được nhìn thấy cô, Kiều Bích Ngọc, cô muốn ra ngoài gặp mặt bọn họ một chút không?”
Bởi vì lần này, nhóm người bọn họ đã cùng nhau trải qua sống chết cho nên Châu Mỹ Duy cùng với mấy người Lục Khánh Nam bọn họ cũng đã thân thuộc hơn rất nhiều Mà Kiều Bích Ngọc nghe cô ấy nói lại càng trầm ngâm im lặng.
Nhìn thấy trên gương mặt cô không có quá nhiều cảm xúc nên Châu Mỹ Duy cũng không dám hỏi tiếp nữa Còn Tang Ba vì sự có mặt của Châu Mỹ Duy ở trong phòng mà cực kỳ cảnh giác, bộ dạng hung dữ, một đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào Tiểu Duy.
Tang Ba cảm thấy “người xấu” này rất nguy hiếm, có thế làm hại mình và bé con.
Châu Mỹ Duy bị gã khống lồ hoang dã này nhìn chăm chăm thì căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, không ngừng tự nhủ chính mình đừng sợ.
“…..Tang Ba sẽ không chủ động làm hại cô đâu” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ sự căng thẳng của cô ấy.
“Tôi, tôi thấy mọi người ở trong này cũng rất kinh ngạc” Cô mở miệng, từ từ nói, “Tôi bị lưu lạc trên đảo này, ngay từ đầu tôi cũng hy vọng mọi người sẽ quay lại tìm tôi, sau đó, thời gian quá dài nên bản thân cũng nghĩ là không có khả năng…..”
Dường như Kiều Bích Ngọc trong thoáng chốc không biết phải đối mặt như thế nào với Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam bọn họ nhiều người như vậy, còn cô mấy tháng qua dường như đã quen dần với cuộc sống trên hòn đảo này rồi Điều chỉnh tâm trạng một chút: “Qua vài ngày nữa tôi sẽ ra ngoài gặp bọn họ rồi nói chuyện.
Bây giờ vết thương của Tang Ba còn chưa lành; nhắc tới việc này, Kiều Bích Ngọc lại bức tức nói một câu: “Đế tránh cho Tang Ba khỏi ra ngoài trở thành bia ngắm sống”
Trước đây cô luôn hy vọng một điều là có thể tìm thấy Lucy ở trong cung điện này, như vậy cô có thể tìm được đồng bọn rồi.
Thế nhưng bây giờ bọn họ lại gặp nhau như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị tâm trạng Nếu Kiều Bích Ngọc đã nói qua vài ngày nữa sẽ gặp mặt nói chuyện thì Châu Mỹ Duy cũng sẽ không thúc giục cô nữa.
Bây giờ giữa bọn họ với Bảo Nhi đã trở nên xa lạ hơn nhiều “….Thật không ngờ cô lại ở trên hòn đảo này, cùng người dân bản xứ ở chung với nhau tốt như vậy” Châu Mỹ Duy mỉm cười khen ngợi một câu.
Kiều Bích Ngọc cứ nhìn cô ấy mà không nói chuyện.
Kiều Bích Ngọc sẽ không nói là ngay từ lúc đầu, cô cũng rất sợ hãi, rất bất an.
Châu Mỹ Duy để thức ăn lại, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài Kiều Bích Ngọc nhìn theo cánh cửa, cô biết mấy người Quách Cao Minh tìm được đến đây, cô có thể trở về rồi, rốt cuộc có thể rời khỏi hòn đảo này rồi, nhưng mà, “……Hình như không vui giống như trong tưởng tượng”
Lại trôi qua ba ngày, miệng vết thương trên người Tang Ba khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc, vết thương trên người đã không còn trở ngại gì đối với việc đi lại, chỉ là tạm thời chưa thể chạy trốn được, miệng vết thương trên ngực cũng đã đóng vảy, cơ bản là không để lại di chứng.
Chỉ cần thêm một ngày ở lại trong cung điện là Tang Ba lại cảm thấy bất an, lo lắng cái này, lo lắng cái kia, bất luận Kiều Bích Ngọc đi đâu, anh †a cũng phải đi theo mới yên tâm.
Một cái bàn tròn lớn, mười người ngồi xung quanh.
Bầu không khí của bữa sáng hôm nay có hơi căng thẳng, Kiều Bích Ngọc cùng với Tang Ba cũng cùng dùng cơm trên bàn ăn này, còn có.
Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam, Châu Mỹ Duy.
“….Ha ha, Kiều Bích Ngọc, cô thoạt nhìn giống như béo mập hơn rồi”
Lục Khánh Nam liếc nhìn tên hoang dã to lớn kia một cái, cảm thấy không thoải mái liền tìm đại một chủ đề nào đó để nói chuyện.
“Đúng vậy, trước kia chúng tôi còn lo lắng cho cô, không ngờ….cô còn giỏi hơn chúng tôi” Hầu Tử cảm thấy thú vị nên tiếp lời.
Kiều Bích Ngọc liếc nhìn bọn họ một cái, trên không có cảm xúc gì, cũng không nói gì, cúi u ăn phần ăn sáng của mình, một phần cháo thịt heo rừng cùng với nửa miếng thịt dê nướng.
Ánh mắt Tang Ba sáng quắc nhìn mấy người ngồi cùng bàn, giống như toàn thân đang căng ra, dường như là thời thời khắc khắc chuẩn bị trong trạng thái chiến đấu, khẩn trương cao độ, lo lắng nếu xảy ra chuyện gì liền lập tức bế bé con chạy đi ngay.
“Tang Ba, ăn đồ ăn đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về nhà” Kiều Bích Ngọc bình thản nói một câu.
Tang Ba quay đầu lại nhìn cô, ăn trước một miếng thịt dê, bàn tay to lớn gấp mấy lần so với miếng thịt, căn bản không đủ để anh ta ăn, sau đó còn học dùng thìa để ăn cháo, cái này thật sự mà nói thì hơi khó cho Tang Ba, bình thường uống nước nóng anh ta còn ít uống huống chỉ bây giờ lại ăn cháo, đối với anh ta có hơi kỳ quặc.
Những người ngồi cùng bàn lén lút nhìn Kiều Bích Ngọc cùng tên hoang dã này hỗ trợ lẫn nhau, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, không lẽ tên hoang dã này có thế nghe hiểu tiếng Việt sao?
Hồi trước chỉ là suy đoán thôi, bây giờ tận mắt chứng kiến, bọn họ không khỏi thán phục.
Người hoang dã này có chỉ số thông minh cao như vậy sao?
Quách Cao Minh không có hứng thú với Tang Ba, sắc mặt anh khó hiểu, như là bị kiềm chế rất lâu rồi, nhìn Kiều Bích Ngọc, giọng trầm thấp hỏi: ô muốn đi đâu?”
Cô vừa rồi nói với tên hoang dã này ăn đồ ăn, đợi một chút rồi về nhà.
Cô muốn đi?
Trong lòng của Quách Cao Minh căng như dây đàn.
Trước đây Quách Cao Minh với cô ấy là tình cảm vợ chồng, cô đến đảo này đã chịu nhiều tổn thương, lại quên anh hoàn toàn rồi, nếu không phải người bên cạnh chứng minh có lẽ cô cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ vợ chồng này.
Quách Cao Minh cứ nhìn tên hoang dã ngồi bên cạnh Kiều Bích Ngọc, trong lòng cực kì khó chịu, vị trí đó vốn dĩ phải là của anh.
Anh có thể nhìn ra được là tên hoang dã này.
vẫn luôn bảo vệ cô, có lẽ trong thời gian cô lưu lạc tại hòn đảo này, anh ta vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Bây giờ ngay cả một tên hoang dã, Quách Cao Minh cũng không bẵng nữa rồi Trong lòng chất chứa bao nỗi ưu tư, có rất nhiều điều muốn nói với cô, muốn được ôm cô thật chặt nhưng anh không biết phải mở miệng như thế nào.
Mà cô lại nói là muốn đi?
Mọi người trong bàn ăn lập tức im bặt, bầu không khí như ngưng đọng lại, sợ Quách Cao.
Minh nhất thời kiềm chế không được lại nói những lời khó nghe.
“….. Tôi cùng Tang Ba có một gian nhà tranh ở trong chợ, đợi một lát chúng tôi phải về nhà xem một chút”
Kiều Bích Ngọc không đổ ý đến ánh mắt nóng rực của Quách Cao Minh đang ngồi đối diện kia, cô vô tư nói: “Nếu mọi người có hứng thú, có thể đến đó xem.”
Châu Mỹ Duy nghe đến đó chớp mắt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Khánh Nam lập tức nhao nhao kích động: “Chắc chắn là chúng tôi muốn đi rồi.”
Để làm cho bầu không khí trên bàn ăn không còn xa lạ, Hầu Tử cũng tích cực tiếp lời: “Nghe nói các người bán đá đánh lửa, buôn bán kiếm được nhiều tiền lắm phải không?”
“Hồi trước còn có người đố kị tên hoang dã đó sao lại có chỉ số thông minh cao như thế, thì ra đều là người nhà mình cả…”
Mấy người bọn họ ồn ào náo nhiệt, ăn sáng xong, sợ Kiều Bích Ngọc một mình chạy mất nên luôn theo sát cô ra khỏi cung điện, rế phải rẽ trái trong chợ gần nửa giờ đồng hồ mới đến được nhà của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba.
Trước mắt hiện ra một căn nhà tranh đơn sơ, nhìn giống như căn nhà của người dân bản xứ ở Châu Phi, bọn người Lục Khánh Nam tò mò đi nhìn ngắm xung quanh. . Ra chương nhanh nhất tại # tr umtruyen. N ET #
Thật ra căn nhà tranh này trước kia còn lớn hơn nữa, nhưng đã bị đốt rồi, gian nhà nhỏ này chỉ là ở tạm thôi: “Tang Ba, tôi phải về nhà của tôi rồi: “„..Nhà của tôi cách nơi này rất xa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT