May mà lần này mấy người Quách Cao Minh có mang theo vật dụng cấp cứu, thuốc kháng sinh, dao giải phẫu mới phát huy được hiệu quả lớn như vậy.

Tang Ba, bọn họ đang giúp anh”

“Đừng nhúc nhích, đó là nước sát trùng, hơi kích ứng một chút, sau khi sử dụng sẽ không có chuyện gì nữa, anh cố chịu đựng một chút”

Nguy Bắc cùng Hầu Tử có năm mơ cũng không ngờ bọn họ lại mang đến những vật dụng cấp cứu này rồi sau đó lại chữa trị cho một tên hoang dã như vậy.

Phẫu thuật cho người hoang dã này là một việc vô cùng nguy hiểm, Ngụy Bắc cùng với Hầu Tử đứng bên cạnh sát trùng vết thương, cầm dao giải phẫu, chậm chạp không đến mổ, Tên hoang dã này cao hơn hai mét, thân hình khổng lồ, lông rậm rạp, lông mặt, lông chân, lông ngực, da toàn thân thô ráp ngăm đen, bắp thịt cực kỳ rắn chắc, cánh tay thô ráp, một nắm đấm của anh ta cũng to bằng cả cái đầu của bọn họ.

“Có thuốc gây mê không?”

Hầu Tử nói thầm vào tai Ngụy Bắc, sợ tên hoang dã này nhất thời tức giận, một nắm đấm của anh ta có thể đánh chết hai người bọn họ đấy.

Ngụy Bắc rất lấy làm tiếc: “Không có.”

Lần trước ca-nô gặp phải gió bão, thân tàu bị hư hỏng, nước biển cuốn đi rất nhiều vật dụng dự trữ, thuốc gây mê không còn một chút nào hết.

Chỉ có từng đó vật dụng, không có thuốc gây mê làm sao dám mổ tên khổng lồ này chứ.

Kiều Bích Ngọc đứng ở bên cạnh, hết lần này đến lần khác hối thúc bọn họ một cách quyết liệt “Hai người nhanh làm đi.”

Nếu không phải Kiều Bích Ngọc luôn đứng bên cạnh trấn an thì Tang Ba sao có thể chịu nằm yên cho bọn họ dùng dao múa may trên người anh ta chứ.

Ngụy Bắc chỉ có thể bất chấp mà hạ dao xuống, xử lý vết thương trên đùi anh ta trước, sau khi sát trùng vết thương, nắm chặt con dao giải phẫu, cẩn thận dè dặt rạch một đường trên miệng vết thương do súng gây ra, chuẩn bị dùng nhíp.

gắp viên đạn ra, nhưng Tang Ba đột nhiên dùng sức, anh ta theo bản năng đau đớn co chân lại, suýt chút nữa dao giải phẫu đã rạch trúng động mạch chủ trên đùi anh ta, Ngụy Bắc giật mình hoảng sợ rút dao về.

“Cuộc giải phẫu này không thế thực hiện được” Ngụy Bắc vội vàng hét to.

Kiều Bích Ngọc càng sốt ruột, nhìn thấy máu trên miệng vết thương chảy mối lúc một nhiều liền tức giận mảng to: “Là ai nổ súng vậy? Các người làm hại Tang Ba thành như vậy, nếu không xử lý tốt, tôi sẽ sống mái với các người”

Trên trán Ngụy Bắc đổ mồ hôi đầm đìa, Kiều Bích Ngọc này gầy gò nhỏ bé mà khí thế lại hùng hổ như vậy.

“Tang Ba, anh yên tâm đi, anh mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ báo thù thay cho anh.”

Bởi vì là ban đêm, lại gấp rút phải phẫu thuật nên cửa sổ cửa lớn trong phòng đều phải đóng chặt, đã thắp lên vô số ngọn nến rồi, hai ống đồng chiếu sáng mạnh nhất cũng được sử dụng nhưng cả phòng cũng vẫn tối om om.

Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn vào bên trong thấy ánh sáng sáng lóa như ban ngày, bên trong là những bóng người đang cãi nhau, vấn là giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc không thể ngừng mà mảng bọn họ một trận.

“Kiều Bích Ngọc sao lại tốt với tên hoang dã đần độn đó vậy nhỉ?” Lục Khánh Nam khó hiểu.

Nghe giọng nói tức giận của Kiều Bích Ngọc ở trong phòng, anh ta có hơi căng thẳng, vết thương trên đùi của Tang Ba kia chính là do anh †a bản…

‘Sau đó nghĩ tới vết thương nặng nhất là trên ngực trái của Tang Ba.

Không biết có thuận lợi lấy viên đạn ra không, lỡ như tên hoang dã này đổ máu không ngừng, bọn họ phải truyền máu cho tên hoang dã này như thế nào? Tên hoang dã này có nhóm máu không? Tang Ba có nhóm máu gì nhỉ? Thôi, mẹ nó phức tạp quá.

“Phù hộ cho tên hoang dã này nhanh chóng hồi phục”

Lục Khánh Nam cực kì lo lắng, lầu bầu lẩm bẩm một mình: “Cái tên to con này sẽ không chết được, sẽ không chết.”

Anh ta vô thức quay đầu về phía Quách Cao Minh: “Chi Mục, anh nói xem, Kiều Bích Ngọc sao lại có thể ở chung tốt được với tên hoang dã này chứ, theo như bản năng đàn ông của tên hoang dã này thì liệu có chiếm đoạt Kiều Bích Ngọc không nhỉ?…

Bản thân Lục Khánh Nam cũng không r óc của anh ta đang loạn lên Quách Cao Minh trầm ngâm không nói, vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc trong phòng, sắc mặt khó hiểu, hai đầu lông mày nhíu chặt, dường như hơi sốt ru.

Tang Ba bị thương rất nặng, hai viên đạn ở hai chỗ hiếm trên người anh ta đều được lấy ra rồi, nhất là viên đạn ở trên ngực trái, phải làm đi làm đầu lại năm sáu tiếng đồng hồ mới lấy ra được, là Kiều Bích Ngọc cầm dao giải phầu, tự tay khâu miệng vết thương lại.

‘Sau khi lấy được hai mảnh đạn ra, thì những vết thương khác đều không quá phức tạp nữa, ở trong phòng, Ngụy Bắc cùng Hầu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tang Ba vì quá đau đớn nên đã hôn mê, Kiều Bích Ngọc biết rõ là ngoài vết thương bên ngoài thì vết thương bên trong cũng làm cho Tang Ba mất máu rất nhiều, mặc dù đã cho anh ta uống viên thuốc bảo toàn mạng sống rồi nhưng cô vẫn sợ Tang Ba ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa.

“Đừng đánh thức anh ta, để anh ta tự hồi phục, sức sống của người hoang dã này rất mạnh mẽ”

Nguy Bắc tranh thủ thu dọn vật dụng phẫu thuật như dao giải phẫu, Hầu Tử ở bên cạnh lau vết máu, nhìn thấy lồng ngực của tên hoang dã đang bất tỉnh nhân sự này phập phồng lên xuống thì không thể không bái phục sức sống ngoan cường mạnh mẽ của anh ta.

Không có thuốc gây mê mà có thể chống chọi được.

Ngụy Bắc cùng Hầu Tử mang theo vật dụng đẩy cửa bước ra ngoài, Kiều Bích Ngọc cũng không ra ngoài, cô vẫn ngồi ở bên giường để chăm sóc Tang Ba.

Sự trang trí lộng lẫy trong cung điện này quá đối xa lạ khiến Tang Ba cảm thấy bất an.

Lúc hừng sáng, Tang Ba tỉnh dậy một lần, Kiều Bích Ngọc lập tức nói nhỏ: ”…Không sao, không sao, Tang Ba, anh sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi Kiều Bích Ngọc vẫn luôn nhớ, có lần cô bị trúng độc, Tang Ba đã dùng cách thức của anh ta mà tận tâm tận lực chăm sóc cô.

Tuy rằng Tang Ba không quen với nơi xa lạ này, có chút bất an nhưng có Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh thì trong lòng hơi an tâm, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm một tiếng yếu ớt rồi lại mê man thiếp đi.

Tang Ba nói anh ta mệt chết đi được chỉ muốn ngủ thôi, vừa đặt đầu đã ngủ say rồi.

Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy toàn thân Tang Ba đầy vết thương thì trong lòng vô cùng áy náy.

6 giờ sáng, người trong cung điện đem bữa sáng đến, Kiều Bích Ngọc không nói gì, nhìn thoáng qua bữa sáng rồi phất tay ý bảo người kia đem ra ngoài.

Cô ấy không ăn sáng sao?”

Lục Khánh Nam cùng Châu Mỹ Duy căng thẳng chạy lại hỏi người giúp việc đưa cơm đến “Cô có bảo cô ấy ra ngoài không, kêu cô ấy qua phòng khác nghỉ ngơi một chút?”

Người trong cung điện này hầu hết đều là được mua về từ bên ngoài đảo, đều đã kí khế ước bán thân: “…..Cô ấy hình như rất lo lắng cho tên hoang dã kia”

Mặc dù bọn họ bị bán vào hòn đảo này làm người giúp việc nhưng vẫn khinh thường tên hoang dã kia, ngay cả máu của anh ta cũng tanh nồng nặc như vậy, không hiểu sao chị gái kia lại vấn lo lắng cho một tên hoang dã như thế.

Bọn người Lục Khánh Nam rốt cuộc cũng tìm thấy Kiều Bích Ngọc, nhưng bây giờ không ai dám vào bên trong nói chuyện cùng c‹ Cứ như vậy, đã ba ngày trôi qua.

Tang Ba dựa vào sức sống mãnh liệt của anh †a, vết thương bên ngoài đã hồi phục rất nhanh, vết thương trên đùi cũng dần dần hồi phục, có thể nhích chân bước xuống giường.

“…Tạm thời đừng có bước xuống giường, vẫn còn phải năm trên giường mấy ngày nữa”

‘Vết thương trên ngực trái của Tang Ba rất nghiêm trọng, nếu không phải do da thịt anh ta rất dày thì viên đạn kia chỉ cần lệch một chút nữa thôi thì ngay cả thần tiên cũng không cứu sống nổi.

Tang Ba cảm thấy anh ta đã khỏe lắm rồi, hắc hắc cười rồi híp mắt thì thầm nói chuyện với cô.

Tang Ba nói nơi này rất không an toàn.

“Người xấu ở trong này rất nguy hiểm, chúng ta về nhà đi”

..Không cần lo lắng, tôi đều quen biết bọn họ” Kiều Bích Ngọc không nói bọn họ là bạn bè mà chỉ nói là quen biết bọn họ mà thôi Châu Mỹ Duy bưng bát cháo hoa, thịt nướng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì nghe thấy Kiều Bích Ngọc cùng với tên hoang dã này đang nói chuyện.

Trong lòng không khỏi cười khổ, thật là cuộc gặp lại đầy cam go.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play