*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tảng đá lớn bên ngoài này là để dự trữ một ngày đổi một lần nước ngọt, ở bên trong tôi với Tang Ba mỗi người một phòng, đống lửa ở giữa này bình thường dùng để nấu cơm nướng thịt”

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía mấy người Lục Khánh Nam giới thiệu sơ qua về gian nhà tranh của mình.

Bọn Lục Khánh Nam vừa quan sát vừa tò mò: “Gian nhà tranh này là cô tự mình dựng lên à?”

Ở phía bên chợ của nhóm người hoang dã phía trước có một cây đại thụ chống đỡ, sau đó mới dựng nhà tranh lên, bọn người Lục Khánh Nam đi vào phía bên này liền vào thẳng trong cung điện nên cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người hoang dã.

“Kiều Bích Ngọc, cô sống trong căn nhà tranh này, không sợ trời mưa bị sét đánh sao?”

Lục Khánh Nam nói chuyện bộc trực, một cái cây lớn như vậy, bị sét đánh cũng là chuyện bình thường mà.

Kiều Bích Ngọc vẫn chưa quen lảm với việc cùng người mà được mệnh danh là công tử bột này nói chuyện, đối với cô, người họ Lục này từ trước đến nay vốn dĩ vẫn quen thuộc.

“Nhiều nhà tranh như vậy không đánh, lại cứ muốn sét đánh trúng tôi, vậy tôi cũng biết rồi. Nhà tranh chính là để sét đánh không chết người.”

Trong giọng nói của Kiều Bích Ngọc có sự xa lạ rất nhiều.

Lục Khánh Nam trợn trừng hai mắt, làm gì mà nói bằng giọng điệu ghét bỏ anh ta dữ vậy.

Cô ấy lưu lạc trên hòn đảo này đã quên hết bọn họ rồi, tức một nỗi là không biết làm như thế nào.

…Ở đây có những người hoang dã chuyên làm thợ thủ công” Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến Lục Khánh Nam kia đang bị tổn thương, cô hết sức bình thản giới thiệu cho bọn Hầu Tử: “Xe bò kéo của chúng tôi ở bên ngoài kia cũng là do người hoang dã làm”

“Người hoang dã thật sự thông minh vậy sao?”



“…..Đa số người hoang dã đều rất an phận, bọn họ không tự dưng đi gây sự chọc giận với người khác. Cho nên mới nói, khi bị tấn công thường thường là do chính mình coi thường bọn họ”

Bọn Hầu Tử chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói, đối với cô lại càng thêm bội phục.

Ngày trước còn lo lắng cho Kiều Bích Ngọc da mỏng thịt mềm lưu lạc ở trên hòn đảo này, sẽ bị bóng dáng to lớn của mấy người hoang dã nào đó dọa khóc, mà sự thật dường như là ngược lại.

Kiều Bích Ngọc vậy mà lại có thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ tốt như thế.

Chuyến đi này Quách Cao Minh cũng đi theo tham quan, anh luôn đứng ở phía sau, lẳng lặng quan sát, chăm chú lắng nghe Kiều Bích Ngọc nói chuyện.

Cô lúc nào cũng luôn kiên cường như trong tưởng tượng của anh Cho dù là ở một mình, cô vẫn trải qua rất tốt.

Không dựa dẫm vào bất cứ ai, cũng không chiều theo ý của anh.

Ánh mắt của Quách Cao Minh trầm ngâm đầy cảm xúc phức tạp, vẫn không nói chuyện.

Chuyến đi xa lần này, bọn Lục Khánh Nam rất phấn khích, mà thật ra trên hòn đảo nhỏ xa lạ này cũng có rất nhiều điều thú vị “…Các người bán đá đánh lửa có phải kiếm được rất nhiều vàng không?” Cua Biển nhịn không được mà hỏi “Các người làm cách nào mà nghĩ được việc bán đá đánh lửa vậy?”

Kiều Bích Ngọc thấy trong nhà còn trữ sẵn một ít hàng hóa nên dẫn bọn họ đi tham quan thực tế để bọn họ biết qua về việc sắp xếp buôn bán như thế nào.

“Tang Ba, chúng ta phải bày biện quán bán hàng” Kiều Bích Ngọc vấy tay về phía Tang Ba ý bảo anh ta phụ bày biện hàng lên xe bò kéo đế đem ra chợ bán.

Tang Ba làm việc với cô rất ăn ý, nhanh chóng dọn sạch tảng đá, thu dọn vài nhánh cây.

“Người hoang dã bày quán không cố định ở một chỗ, buổi sáng ai giành được chỗ nào trước thì ở chỗ đó” Kiều Bích Ngọc vừa tìm chỗ tốt vừa nhân tiện phổ cập cho bọn họ thưởng thức một kiến thức về người hoang dã “Thì ra là như vậy” Cua Biến như chợt bừng tỉnh.

Cướp được chính là của mình, quả nhiên phù hợp với dòng suy nghĩ của người hoang dã Bởi vì bọn họ tới trễ, chỉ có thể tìm được một chỗ xa, nhưng không sao, Tang Ba giống như mọi ngày nhanh chóng nhóm lửa, động tác nướng cá nướng thịt rất thành thạo, thu hút một khách hàng người hoang dã khác đến.

Có một người hoang dã khác đi lại, rống lên vài câu rồi ném cho Tang Ba một miếng vàng nhỏ, Tang Ba lập tức đưa cho anh ta hai cục đá đánh lửa cùng một xâu cá nướng.

Bọn người Lục Khánh Nam đứng bên cạnh nhìn một cách không tưởng tượng nổi, thì ra kiếm tiền lại dễ như vậy.

“Để tôi, để tôi”

“Việc thu tiền là sở trường của tôi đó.”

“Các người nướng thịt có đủ củi dùng không, để tôi đi nhặt một ít về, nhặt ở đâu thì được?” Cua Biển cùng Hầu Tử bọn họ cũng rất tích cực.

Kiếm tiền là một việc vô cùng tốt mà.

Có một vài người hoang dã không có tiền vàng, muốn đổi thú săn lấy đá đánh lửa, Kiều Bích Ngọc cũng sẵn lòng tiếp nhận *….Người hoang đã buôn bán có quy luật rất đơn giản, cái gì cũng đều có thể đổi, anh tình tôi nguyện, không có chuyện ép mua ép bán”

“Những người hoang dã này nhìn đầu óc có vẻ đơn giản, không nhìn ra là bọn họ cũng rất có đạo lý”

Châu Mỹ Duy ở bên cạnh nhìn thấy rất là kinh ngạc, cô ấy cũng rất muốn thử bày quán bán hàng để kiếm tiền một chút, nhưng những người hoang dã này vô cùng thô bạo, bọn họ nói chuyện đều giống một kiểu là gào to rống to, như là chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào, cô ấy rất sợ hãi, đứng một bên ngoan ngoãn xem.

Trong lòng thực sự rất hâm mộ Kiều Bích Ngọc, cô ấy không sợ cái gì hết.

Ngoài Châu Mỹ Duy nhát gan không dám sáp lại gần bọn họ thì còn có Quách Cao Minh cũng chỉ đứng ở bên cạnh, không đến gần một buổi chiều chúng ta đã kiếm Bọn người Lục Khánh Nam cùng Cua Biển cực kỳ phẩn khích, bây giờ nhìn thấy bộ dạng hung dữ của người hoang dã cũng cực kì đáng yêu, đều là những tên đại ngốc đem vàng tặng tới tận cửa.

Những hòn đá đi nhặt về cũng có thể đối lấy vàng, hòn đảo này thật vô cùng kì diệu.

“Vàng không phải là của mọi người, những cái này đều là của Tang Ba”

Kiều Bích Ngọc vừa quay đầu, vừa tăng thêm giọng điệu nhấn mạnh, không cho phép bọn họ tham của, một miếng vàng nhỏ cũng không cho bọn họ lấy.

“Đừng nhỏ mọn như vậy chứ” Lục Khánh Nam muốn giữ lại một miếng vàng nhỏ đế làm kỉ niệm.

“Mấy người cũng không phải thiếu tiền gì, muốn gì cứ tự mình về cung điện lấy, những cái này toàn bộ đều là của Tang Ba.”

Kiều Bích Ngọc trợn mắt liếc bọn họ một cái, mạnh mẽ chỉ trích: “em vàng lên xe bò đi, mặt trời lặn rồi, chúng ta phải đi về”

Lục Khánh Nam cùng bọn Cua Biển trong lòng đầy oán giận, chỉ là nhìn qua Quách Cao Minh đứng bên cạnh, một câu cũng không lên tiếng nên đành phải ngoan ngoãn lao động.

Kiều Bích Ngọc thật sự bóc lột bọn họ không nương tay một chút nào Hừ, trong lòng cô ấy bọn họ còn không bằng một tên hoang dã.

Vê tới nhà, Kiều Bích Ngọc liền kéo Tang Ba đến một cái hốc.

*…..Tang Ba, tiền vàng trước đây chúng ta kiếm được, cho anh hết đó.”

Tang Ba nghe Kiều Bích Ngọc nói vậy, khuôn mặt đầy lông, ánh mắt đen lồi hấp háy nhìn thẳng mặt vào cô đầy khó hiểu.

Kiều Bích Ngọc biết người hoang dã bình thường không có khái niệm để dành tiền, người hoang dã cũng sẽ không theo đuổi giá trị vật chất.

Nhưng Kiều Bích Ngọc là một người hiện đại, cô biết phòng bị những điều chưa xảy ra, lo trước tính sau một cách chu đáo, có nhiều vàng hơn thì lỡ như sau này có chuyện gì xảy ra Tang Ba sẽ giải quyết dễ dàng hơn.

“Tang Ba, anh cất giữ số vàng này cho tốt, lỡ như có xảy ra chuyện gì thì cứ lấy mà dùng”

“Tang Ba, sau này anh hãy tự mình sống thật tốt”

“Tôi phải đi rồi, tôi phải trở về nhà của tôi.”

Tang Ba rất chăm chú nghe Kiều Bích Ngọc nói rất nhiều nữa, nhưng anh ta không hiểu, bé con phải trở về nhà nào?

Tang Ba lầm bầm nói mấy câu, nhà tranh này không phải nhà của bọn họ sao?

Bé con muốn trở về hầm trú ẩn trong ruộng nương sao?

“…,Nhà của tôi ở rất xa rất xa nơi này” Kiều Bích Ngọc giơ tay chỉ chỉ, mỉm cười nói lời tạm biệt nhưng nụ cười lại méo xệch: “Tôi phải về rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa”

Tang Ba giật mình sững sờ, như là cực kỳ kinh sợ.

Kiều Bích Ngọc cầm lấy bàn tay to thô ráp của Tang Ba, chỉ ngón tay vào chỗ trái tim Tang Ba: “Anh, Tang Ba.”

‘Sau đó cầm tay của hãn, chỉ vào mình: “Tôi, Kiều Bích Ngọc”

“….Tang Ba, anh phải nhớ kỹ, tôi tên là Kiều Bích Ngọc”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play