Bệnh viện, phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng mười hai.
Cả một tầng chỉ có một phòng bệnh, căn phòng hơn hai trăm mét vuông được trang bị đầy đủ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ và các trang thiết bi thiết yếu, quả thực làm cho người ta nghĩ lầm là khách sạn đích xa hoa phòng.
Kiều Bích Ngọc đang năm trên chiếc giường lớn màu trắng mềm mại thoải mái, tay phải đang gắn dây truyền dịch, giấy dụa muốn ngồi dậy “Bích Ngọc, cháu cần phải nghỉ ngơi, đừng lộn xộn…’ Cung Nhã Yến ngồi ở bên cạnh giường, đè lại thân thể đang dãy dụa của cô lại, tránh cho cô động đậy khiến máu chảy ngược qua ống truyền dịch.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc đầy cảnh giác, hạ giọng: ‘Dì ơi, nơi này rất kỳ quái, chúng ta mau chạy đi”
Cung Nhã Yến hít một hơi sâu, thật sự không biết phải nói gì.
Ngoài cửa Phòng bệnh lập tức có một đoàn người bác sĩ và y tá mặc áo trắng đích hừng hực đi vào, đầu tiên bọn họ gật đầu với người nhà bệnh nhân, cầm đầu đoàn người là viện trưởng năm nay đã hơn năm mươi tuổi, ông ta đi đến bên giường bệnh, cẩn thận quan sát khí sắc và bản ghi chép số liệu về bệnh tình của Kiều Bích Ngọc.
“Thế nào?”
Lục Khánh Nam không kiên nhắn, vội vã thúc giục.
Viện trưởng xoay người, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với mấy vụ chủ nhiệm khoa ở phía sau Một lát sau nhân, viện trưởng mới mở miệng nói chuyện: “trước khi phẫu thuật đã tiến hành chụp T não và không phát hiện bất kỳ trấn thương nào khác, trong quá trình phẫu thuật cũng chỉ thực hiện cầm và khâu lại mạch máu, không hề động hay có bất kỳ tổn thương nào ở các cơ quan nội tạng khác…”
Sắc mặt Lục Khánh Nam vô cùng khó coi: “Mấy người có phải đang tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm đúng không, đừng có nói với tôi mấy lời có với không có, con mẹ nó chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao cô ấy lại quên hết tất cả mọi người!” anh ta tức giận quát ầm lên với viện trưởng.
Kiều Bích Ngọc quay đầu, đôi mắt trong trẻo đầy cảnh giác, ngờ vực nhìn đám người Lục Khánh Nam ở một bên.
Kiều Bích Ngọc đưa tay kéo lấy một vạt áo nhỏ của Cung Nhã Yến đang ngồi trên giường, nhỏ giọng nói với bà: “Dì ơi, những người này thật kỳ quái”
Nghiêm túc mà nói, Kiều Bích Ngọc cũng không có quên hết tất cả mọi người, cô chỉ là đã quên mất đám người Lục Khánh Nam mà thôi.
Viện trưởng và các chủ nhiệm khoa trong bệnh viện đều có áp lực rất lớn: ”… Những loại tình huống giống như thế này, ắt hẳn là liên quan đến vấn đề tâm lý”
*… Áp lực tinh thần quá lớn, khiến cho đại não bị quá tải, dẫn đến tình trạng mất ký ức ngắt quãng”
Lục Khánh Nam rất không thích mấy lời nói kiểu có khả năng mơ hồ như thế này của bọn họ: “Mấy người cứ nói mấy bệnh thần kinh này với tôi làm gì, mấy người chỉ cần trực tiếp nói cho tôi biết, cô ấy rốt cuộc khi nào thì có thể khỏe lại”
Bây giờ chuyện Kiều Bích Ngọc vì sao lại tạm thời mất trí nhớ chúng ta không nói đến vội, nhưng bao giờ cô ấy mới có thể nhớ lại, đây mới là chuyện quan trọng.
Đám người ở trong bệnh viện quả thật không thể trả lời vấn đề này.
“Chuyện này tuyệt đối chỉ là sự cố trong quá trình chữa bệnh!”
“Tôi kêu mấy người khi làm phẫu thuật thì phải ghi hình lại, xem xem mấy người rốt cuộc đã làm ra cái gì!” Lục Khánh Nam vô cùng giận dữ, quát ầm lên.
Viện trưởng và nhà họ Lục có giao tình rất tốt, bình thường Lục Khánh Nam vẫn sẽ cung kính gọi ông ta một tiếng chú, viện trưởng cũng rất thân thiết xưng hô với anh một tiếng cháu, nhưng hiện tại một chút tình cảm cũng không còn “Khánh Nam, không phải như cháu tưởng tượng đâu, đây là chuyện ngẫu nhiên ngoài ý muốn” Viện trưởng vội vàng dùng nét mặt già nua với ý đồ giảng đạo lý với anh.
Hiện tại Lục Khánh Nam mới mặc kệ mấy cái chú cháu giao tình gì gì đó, không hề hoà nhã, anh ta cũng lười phải cùng mấy người này nói chuyện.
Lục Khánh Nam lạnh lùng mở miệng: ‘…
Suy nghĩ của tôi không quan trọng, Nhưng mà, đầu tiên mấy người tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng, phải giải thích chuyện này với nhà họ Quách như thế nào đi thì hơn!”
Sắc mặt của viện trưởng và vài vị chủ nhiệm khoa ở phía sau cũng trở nên khẩn trương, chỉ một lát sau bọn họ liền rời đi hết, ở lại phòng bệnh quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi là không tốt, hơn nữa bọn họ thật sự phải nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân mất trí nhớ của cô, nhà họ Quách chắc hẳn là rất nhanh sẽ phái người tới đây hỏi thăm Kiều Bích Ngọc im lặng nhìn chăm chú bọn họ đang tranh cãi ầm ï ở bên kia, sau đó còn bày ra dáng vẻ như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
“Kiều Bích Ngọc”
Sau khi Lục Khánh Nam đuổi toàn bộ đám bác sĩ đi, vội vàng chạy lại về phía giường bệnh, anh ta giống như một quả bóng cao su bị xẹp vậy, có khí nhưng không có lực mà gọi cô một tiếng.
*Cô, thật sự không nhận ra tôi là ai sao?”
Thanh âm của Lục Khánh Nam có chút rầu rĩ.
Kiều Bích Ngọc rõ ràng là không hề có hứng thú với anh ta, mắt liếc nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói một câu: “
tôi thường xuyên nhìn thấy anh xuất hiện trên các trang tạp chí”
Lục Khánh Nam chính là con cưng của giới giải trí, những nữ minh tinh có tin đồn ái muội với anh thực sự không ít.
“Gần một năm nay tôi không tìm bạn gái rồi!”
Lục Khánh Nam cũng không biết phải giận dỗi với ai, từ sau khi quen biết Kiều Bích Ngọc thì cả ngày đều bị mắng là chăng hoa, nên mới không dám tìm phụ nữ lung tung nữa, đến mức có thể xuất gia làm hòa thượng luôn được rồi.
Một năm không tìm bạn gái thì có liên quan gì đến cô chứ.
Kiều Bích Ngọc xoay người, không để ý tới anh ta.
Lục Khánh Nam bị chọc cho tức đến nội thương.
*… Bích Ngọc” Tâm tình của Cung Nhã ‘Yến đầy phức tạp gọi cô một tiếng.
Kiều Bích Ngọc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy.
Trí nhớ của cô hiện giờ chỉ dừng lại ở thời trung học, cô là một học sinh trung học, hiện đang sống cùng với Cung Nhã Yến ở nhà bà ngoại.
“Bích Ngọc, vừa rồi Khánh Nam nói những điều này đều là sự thật” Cung Nhã Yến mở miệng giải thích, sau đó lại lập tức trở nên lo lắng: “… Từ từ nhớ lại, không cần phải quá khẩn trương” Cung Nhã Yến đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai của Kiều Bích Ngọc, trấn an cô.
Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc là vô cùng không tình nguyện, cả người cứng ngắc mở miệng: ‘Ý là, tôi thật sự đã lập gia đình rồi, cũng đã sinh con rồi, sau đó đứa nhỏ không thấy đâu nữa?”
Vừa rồi Lục Khánh Nam đã nói như vậy, hơn nữa chồng của cô thì đang bận việc ở nước ngoài, cô năm viện, vậy mà lại không trở về nhìn xem cô thế nào.
Cô đã không còn trí nhớ đó rồi, đối với cô mà nói, có cảm giác giống như cô chỉ mới ngủ một giấc tỉnh lại, kỳ diệu đến nỗi thấy bản thân đã già đi vài tuổi Kiều Bích Ngọc rất không nguyện ý tiếp nhận sự thật này: “Trong bụng tôi không có vết dao phẫu thuật, cũng không có vết rạn do mang thai, khẳng định là chưa từng mang thai!” Cô cật lực phản bác lại, cô làm sao lại trở thành mẹ trẻ con rồi vậy.
*.„. Đó là Đường Tuấn Nghĩa không biết đã bôi cho cô thuốc gì” Lục Khánh Nam tức giận nói với cô.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc giống như đang có chút suy nghĩ: ‘Nhóc Thanh sao?”
Sao đó lại nhanh chóng nằm lấy vạt áo của Cung Nhã Yến nói: “Nhóc Thanh trốn đi đâu mất rồi, lân trước cháu mảng anh ta, nói răng không muốn nhìn thấy anh ta nữa, sau đó anh ta liền biến mất, thật là ngu ngốc mà, cháu mới chỉ mắng anh ta một chút, anh ta lại thật sự biến mất rồi”
“.. Nếu anh ta thật sự đã trốn đi rồi, vậy sau này cũng sẽ không để ý đến tôi nữa, nếu vậy thì tôi sẽ tức giận” Ngữ khí của của cô thực sự rất tùy hứng và ngây thơ, giống như cô thời còn nhỏ vậy.
Rất rõ ràng, so với chuyện hai đứa nhỏ mất tích, thì hiện tại cô lại để ý đến Đường Tuấn Nghĩa hơn.
“Bích Ngọc, cháu…” Trong lúc nhất thời Cung Nhã Yến cũng không biết phải nói cái gì, bà ấy lại hít một hơi sâu.
Khóe mắt của Kiều Bích Ngọc nhìn thấy bóng dáng của cha mình, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Vì sao lại gọi ông ta đến đây”
Sau khi Kiều Bích Ngọc tỉnh lại, vẫn không hề dùng sắc mặt tốt để nhìn Kiều Văn Vũ, ánh mắt phẩn nộ trừng lớn nhìn ông ta.
Cô rất ngây ngô, cũng rất sắc sảo, giống như trong đoạn ký ức trước kia của cô khi cô và Cung Nhã Yến rời khỏi nhà họ Kiều, ở bên ngoài sống một cuộc sống gian nan khổ sở, mà nhà họ Kiều đối với cô mà nói thì nó giống như sự tồn tại của kẻ thù vậy, cha cô ở bên ngoài có người phụ nữ khác, xương cốt của mẹ cô vẫn chưa lạnh thì đã vội vã rước bà ta vào nhà.
Cảm xúc trong lòng Kiều Văn Vũ lúc này rất hỗn độn, vất vả lắm mới có thể cùng con gái làm hòa, hiện tại lại quay về quan hệ cha con cứng ngắc như trước kia, thấy ánh mắt xa cách của Kiều Bích Ngọc như vậy, những lời muốn giải thích cũng bị nghẹn lại trong họng, đối với một người làm cha, ông ta từ tận đáy lòng cảm thấy rất hố thẹn.
“Kiều Bích Ngọc, cô không nên như vậy”
Bùi Hưng Nam nhịn không được mở miệng.
“Tôi không quen biết anh”
Kiều Bích Ngọc vô cùng nghiêm túc quan sát đánh giá anh ta, Bùi Hưng Nam nhã nhặn tuấn tú làm cho người lần đầu gặp cũng có cảm giác đáng tin cậy, Kiều Bích Ngọc hỏi một câu: “Tại sao tôi lại bị thương phải vào viện?”
Bùi Hưng Nam ngạc nhiên, cảm giác Kiều Bích Ngọc của bây giờ vô cùng sắc bén, đối với tất cả mọi người đều tràn ngập một loại đề phòng, giống như không hề quan tâm tới bất cứ người nào hay bất cứ chuyện gì, rất khó tiếp cận.
Không nghĩ tới cô lại chủ động hỏi anh ta, chuyện này có lẽ chứng tỏ tỏ cô tương đối tín nhiệm anh ta.
Lục Khánh Nam ở một bên thấy vậy thì vô cùng buồn bực, chẳng lẽ anh ta để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên là không đáng tin cậy sao.
“Quách Thanh Châu, em gái của chồng cô, cô a dùng mảnh gương nhỏ làm cô bị thương tới động mạch chủ, hiện tại miệng vết thương đã được xử lý và cầm máu lại Kiều Bích Ngọc nhíu mày, khuôn mặt không mang theo cảm xúc: “Vì cái gì?”
*Em gái của chồng tôi, em gái của chồng tôi vì sao lại làm vậy với tôi?”
Bùi Hưng Nam suy nghĩ một lúc, quyết định nói rõ chỉ tiết cho ô: “Cô ta nói là không muốn cô làm chị dâu của cô ta.”
“Quách Thanh Châu có bệnh về thần kinh, cô ta vốn là một cô nhi, là nhà họ Quách đã đưa cô ta về nuôi nấng..”
“Gô ta thích chồng của tôi” Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc kích động sau đó bỗng nhiên mở miệng, giống như cô đang làm người trinh thám vậy, vừa nghiêm túc lại vừa chờ mong: “Có phải cô ta muốn đuổi tôi đi đúng không, cô ta không hy vọng tôi làm chị dâu của cô ta, cũng không hy vọng những người phụ nữ khác bước chân vào trong nhà… Vậy thì cái người tên Quách Cao Minh kia cưới cô ta đi là được rồi!”
Lời này của Kiều Bích Ngọc nói ra, khiến cho mọi người thấy kinh sợ.
Đám người Lục Khánh Nam và Cung Nhã Yến đều vô cùng giật mình kinh ngạc.
*„„ Cô Kiều”
Dì Phương dẫn nhà theo vài người giúp việc ở nhà họ Quách đi vào cửa, chợt nghe thấy những lời mà cô vừa nói ra.
Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi mà nhà họ Quách đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai vị cậu chủ nhỏ hiện tại còn chưa rõ tung tích ở đâu, lại thêm việc mất liên lạc với đám người của cậu Cao Minh, sức khỏe của cụ ông Quách cũng không được tốt, cô ba lại trở thành người thực vật, cô Thanh Châu thì vì bệnh tâm thần phân liệt mà đã hại rất nhiều người như, Kiều Bích Ngọc thì nằm trên dưới nhà họ Quách đều loạn hết cả lên.
*.. Cô Kiều, tôi mang theo một chút canh qua đây, cô uống trước một ít đi. Nếu cô có muốn ăn cái gì, thì để tôi trở về nói lại với đầu bếp, sau đó sẽ lại mang tới đây cho cô”
Kiều Bích Ngọc đối với những người xa lạ vô cùng cảnh giác, cô không thèm nhìn đến dì Phương, quay người đi, sau đó lại túm lấy vạt áo của Cung Nhã Yến, ngữ khí kiên định: “Đì ơi, bất luận có thế nào cháu cũng không muốn đi theo bọn họ về đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT