Lục Khánh Nam uống hết ba chén cà phê đen, ném cốc cà phê vào thùng rác ở phía đối diện mà cũng dừng lực như đang xả giận vậy.

*.„ Hiện tại Kiều Bích Ngọc thật sự rất khó để tiếp cận” Anh thở dài Bùi Hưng Nam cũng đang đứng ở một bên uống cà phê cười khổ, gật đầu.

Trước kia bọn họ đều cho rằng Kiều Bích Ngọc ỷ vào việc có Quách Cao Minh ở sau chống lưng, cô ở nhà họ Quách làm vợ của Quách Cao Minh có thể hô mưa gọi gió oai phong bá đại, hiện tại xem ra, lúc trước cô ở nhà họ Quách thực sự rất được “ săn sóc “

Kiều Bích Ngọc của hiện tại, đã không còn sự tôi luyện của đoạn thời gian đầy phức tạp và chua xót kia nữa rồi, suy nghĩ của cô hiện tại rất đơn giản, ngây ngộ, rất sắc sảo.

Bùi Hưng Nam vỗ vỗ bả vai Lục Khánh Nam: “Đi về nghỉ ngơi trước đi” Dù sao cũng đã lo lắng lâu như vậy rồi, thật sự rất mệt.

Lục Khánh Nam đã thức suốt đêm hôm qua nên hiện tại đã muốn mệt chết đi được, nhưng anh ta hiện tại lại rất băn khoăn lo lắng, trở về cũng ngủ không được.

Thì thào tự nói với bản thân: “Trước kia Kiều Bích Ngọc ít nhất thì cũng mảng anh ta một câu ˆ Tên đàn ông phong lưu, nhưng hiện tại ngay cả nhìn anh 1a lấy một cái cô cũng không thèm nhìn… Lục Khánh Nam rất tâm trạng.

Trước mắt xem ra, bây giờ Kiều Bích Ngọc chỉ nghe lời của Cung Nhã Yến mà thôi, còn mấy lười mà bọn họ nói thì cô coi là không khí hết rồi.

Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa, Kiều Văn Vũ mang theo tâm trạng phức tạp của mình đi ra.

Lục Khánh Nam liếc nhìn ông ta một cái, trong lòng cũng có chút đồng tình: “Kiều Bích Ngọc đuổi ông ra ngoài à?”

Hiện tại ánh mắt Kiều Bích Ngọc nhìn Kiều Văn Vũ quả thực có thể nói là tràn đầy thù hận.

Kiều Văn Vũ khoát tay, không nói gì cả.

Đứa con gái Kiều Bích Ngọc của ông ta ngồi dựa lưng trên giường bệnh, thực ra cô cũng không hề mở miệng nói mấy lời lạnh lùng đuối ông ta ra ngoài, mà là cô trưng ra bộ mặt khó chịu, dáng vẻ tức giận, tạo ra một bầu không khí áp lực, cô rõ ràng là không muốn nhìn thấy ông ta.

Trong lòng Kiều Văn Vũ cũng cảm thấy rất khó chịu, nên cũng thức thời rời đi.

Bùi Hưng Nam trực tiếp đưa cho ông ta một ly cà phê, Kiều Văn Vũ nhận lấy rồi uống một hớp cà phê lớn, trong miệng tràn ngập vị đắng của cà phê, trong lòng cũng trần đầy tư vị và cảm xúc hỗn độn, trong bệnh viện không có rượu, nên mấy người đàn ông bọn họ chỉ có thể uống cà phê để giải tỏa bớt tâm tình mà thôi.

“… Làm phiền tới mọi người rồi, đừng trách con bé” Kiều Văn Vũ uống ly cà phê trên tay, trầm giọng mở miệng giúp Kiều Bích Ngọc biện hộ.

Bùi Hưng Nam miễn cưỡng cười cười nói: “Không có việc gì”

“Cô ấy bỗng nhiên quên mất chúng ta, cũng không phải do cô ấy tự nguyện: ” Ngữ điệu của Lục Khánh Nam vẫn giống lúc trước,rầu rĩ: “Chỉ có thể hy vọng sau khi vết thương của cô ấy hồi phục lại, trí nhớ cũng có thể hồi phục theo, nếu không chúng ta cũng không biết phải chung sống với cô ấy như thế nào nữa”

Lại bỗng nghĩ tới: “Mọi người nói xem, nếu như Cao Minh trở về rồi, cô ấy có thể nhớ lại chúng ta không…”

” Rốt cuộc thì khi nào Quách Cao Minh mới có thể trở về.’ Kiều Văn Vũ có chút gấp gáp.

“Chúng tôi cũng không biết lần này anh ấy xuất ngoại là để làm chuyện gì, di động vẫn mãi không liên lạc được..”

“Tôi đã để lại tin nhắn cho anh ấy rồi, hơn nữa Cao Minh ở trong nước cũng đã sắp xếp người thu thập tin tức cho anh ấy rồi, có lẽ rất nhanh sẽ nhận được tin và tức tốc trở về thôi”

Lục Khánh Nam và Kiều Văn Vũ đang nói chuyện với nhau.

Bùi Hưng Nam cẩn thận chú ý tới thang máy ở bên kia có chút động tĩnh, anh lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng bừng lên, cả người kích động liền võ lên vai Lục Khánh Nam một cái.

“.. Đã trở về rồi.”

Cửa thang máy mở ra, Quách Cao Minh đi đầu, theo sau anh là Lucy và ba người đàn ông có diện mạo có chút thô tục, bọn họ đi nhanh về phía bên này.

Lục Khánh Nam nhìn thấy Quách Cao.

Minh đã tới, trong lòng cũng lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Giống như hết thảy những vấn đề này cũng không còn là gì nữa, tất cả mọi chuyện cứ giao lại cho Quách Cao Minh là được.

Lục Khánh Nam đi đến chỗ của anh, không kiêm chế được nỗi xúc động trong lòng, rất nhanh liền mở miệng nói: ‘Mấy ngày hôm nay vẫn luôn không liên lạc được với anh, ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô ba bị trở thành người sống thực vật, hai đứa trẻ song sinh cũng không thấy đâu…”

“Tôi biết rồi, người đang ở đâu.”

Không đợi Lục Khánh Nam nói tiếp, Quách Cao Minh đã nói chen ngang vào.

Bùi Hưng Nam biết người mà anh đang hỏi là Kiều Bích Ngọc, ngón tay liên đưa ra chỉ về phía cánh cửa phòng bệnh đang được đóng chặt, ngữ điệu phức tạp: “… Bên trong”

Quách Cao Minh gật đầu với Bùi Hưng Nam và Kiều Văn Vũ, cũng không lưu lại quá nửa giây liền quay đi, khuôn mặt anh lạnh lùng không có biểu cảm, đi nhanh đến phía cảnh cửa lớn đang đóng chặt kia, một người đàn ông ở phía sau anh nhanh chân đi lên trước anh một bước, giúp anh mở cửa phòng bệnh.

Tay phải của Quách Cao Minh hơi nắm chặt lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía phía trước, sau đó tiến vào bên trong phòng Lucy cùng Lục Khánh Nam, Bùi Hưng Nam cũng đi sát theo phía sau.

Những phòng bệnh đặc thù trên những tầng cao đều rất lớn, thiết kế rất giống với những căn nhà trọ bình thường, từ cửa bước vào thì đầu tiên sẽ thấy phòng khách và phòng bếp, có mấy người đang nghỉ ngơi ở trong phòng, phòng ngủ chính nằm ở bên trong, những căn phòng bệnh như thế này cả năm trời có khi cũng không được sử dụng tới, nó được dành ra để dùng cho những bệnh nhân có gia cảnh đặc biệt mà thôi.

*„„ Di ơi, nơi này thoạt nhìn thì thấy không giống như bệnh viện „ có phải bọn họ lại đang lừa cháu không?”

Đám người Quách Cao Minh còn chưa đi đến phòng ngủ, thì đã nghe thấy tiếng của Kiều Bích Ngọc từ bên trong truyền ra, trong giọng nói của cô tràn ngập sự cảnh giác và bất an.

“.. Còn có, tiền thuốc men, là bọn họ đã khiến cháu bị thương phải nằm viện, tiền thuốc men này nên do bọn họ bộ trách phụ toàn” Nhắc tới tiền, Kiều Bích Ngọc liền có chút khẩn trương.

*Không cần lo lắng về mấy chuyện này”

Giọng nói của Cung Nhã Yến ôn hòa an ủi cô.

“Di ơi, chúng ta cũng có một chút tiền tiết kiệm, số tiền viện phí và thuốc men này bọn họ bắt buộc phải trả, dì cũng bị bệnh, mỗi ngày cũng đều phải uống thuốc, dì đừng chê thuốc đắt mà không uống đó…”

Kiều Bích Ngọc vẫn luôn nhớ rất rõ sức khỏe của Cung Nhã Yến không tốt, cần phải uống thuốc định kỳ, còn phải ở lại trong viện điều dưỡng.

“Bích Ngọc, bây giờ cháu không cần phải lo lắng về mấy vấn đề này đâu”

Cung Nhã Yến cũng không biết phải giải thích với cô như thế nào, lời nói mang theo chút ý tứ sâu xa: “Bệnh của dì đã đỡ nhiều rồi, cũng đã khỏi được rồi, nên không cần phải tốn tiền mua thuốc nữa, Đường Tuấn Nghĩa đã làm phẫu thuật tặng cho dì một trái tim, Bích Ngọc, thật sự là một chút ấn tượng nào cháu cũng không có sao?”

*Nhóc Thanh đã giúp dì chững khỏi bệnh rồi à”

Kiều Bích Ngọc nghe thấy vậy liên có chút giật mình, nhưng mà rất nhanh cô liền tin chuyện này, khuôn mặt cô khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười tươi: “May mắn là có nhóc Thanh học y, anh ta thông minh như vậy, cái gì cũng có thể học rất tốt, hồi còn học trung học, có một vị hiệu trưởng còn liều mạng chỉ tiền cho anh ta đi học nữa…”

“Dì ơi, hiện tại nhóc Thanh đang ở đâu, chúng ta đi thăm anh ta đi…

Lời nói vừa dứt, Cung Nhã Yến còn chưa kịp trả lời lại, Kiều Bích Ngọc đã bày ra vẻ mặt giận mà không nói, nhìn về phía cửa phòng bên kia.

Vốn dĩ cô còn tưởng là người cha Kiều Văn Vũ của cô lại tới nữa, cô không quá thích người cha này của mình, cô cảm thấy không làm quen thích ứng được với chuyện đó, trong ấn tượng của cô, cha của cô là một người lạnh.

lùng vô tình, Kiều Văn Vũ làm sao có thế tới đây vì quan tâm cô được chứ, hơn nữa ông ta lại còn mở miệng ra mắng cô.

Người tiến vào phòng là một người đàn ông Dáng người anh cao to anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất cũng vô cùng bình tĩnh và lạnh lùng, chỉ cần nhìn thôi cũng biết anh là một nhân vật lớn không nên trêu vào.

Theo sau anh là đám người Lục Khánh.

, tới nơi thì bọn Nam cùng nối đuôi nhau đi và họ đều tản ra đứng ở hai bên giường bệnh.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên đông cứng lại, tất cả mọi người đều không nói gì cả.

Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc khá căng thẳng, trong lòng lại tràn ngập sự đê phòng, mà khi cô nhìn thấy đôi mắt nóng rực như có lửa cháy kia đang nhìn chằm chằm vào cô, từng bước từng bước đi đến gần cô, trong lòng của cô lúc này lại càng trở nên khẩn trương hơn.

Có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ.

Cô có thể cảm nhận được, cô có quen biết anh.

“A, đừng tới đây!”

Nhìn thấy anh đang từng bước đi tới gần, cô cũng không biết anh muốn làm cái gì, trong lòng cảm thấy cô cùng khẩn trương, Kiều Bích Ngọc cảm thấy bất an vội vàng hô to: “Tôi không nhớ ra anh là ai!”

Khí tức của người đàn ông này rất mạnh mẽ, anh tới gần làm cho cô cảm thấy rất bất an.

Có lẽ là do cô có quen biết anh, nhưng hiện tại mặc kệ cô và anh có quan hệ gì với nhau, cô hiện tại không nhớ rõ anh là anh, thì bây giờ anh chính là người xa lạ.

Quách Cao Minh dừng bước.

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên hai người bọn họ, LUCY dương dương tự đắc, liếc mắt nhìn Kiều Bích Ngọc một cái.

“… Bích Ngọc, anh, anh là Quách Cao Minh”

Cung Nhã Yến thấy có chút xấu hổ liền vội vàng giới thiệu, đè thấp giọng nói: “Cháu thật sự không nhớ ra anh ấy là ai sao?”

“.. Anh ấy là chồng của cháu đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play