Rốt cục thì cũng đã liên lạc được với Quách Cao Minh rồi Quách Cao Minh và đoàn người của mình cùng nhau nhanh chóng lên máy bay trở về nước, nơi bọn họ tới đầu tiên là câu lạc bộ.

con mẹ nó, vẫn là không khí ở quê hương ngọt ngào dễ chịu, trăng ở nhà cũng thật tròn nha!” Vừa về đến câu lạc bộ, mấy người đồng hành trong đoàn nhịn không được phải cảm thán một câu Chuyến đi lần này đến nam Đại Tây Dương của bọn họ, thực sự là vô cùng li kỳ.

*„„ Thiếu chút nữa thì cái mạng già này của tôi phải để lại trên cái hoang đảo không có lấy một bóng chim đậu kia rồi” ông Hiên vội vàng chạy tới tủ lạnh lấy ra một chai bia lạnh uống ừng ực, uống chút đồ có cồn để áp đi sự sợ hãi mà chuyến đi mang lại.

Cùng đồng hành với bọn họ còn có một người khác, người này chỉ cao một mét năm, dáng người nhỏ gầy, nhưng lại là một người đàn ông vô cùng linh hoạt, anh ta thấy ông Hiên như vậy thì liền trực tiếp mắng một câu.

“Phi, chim thú trên hoang đảo cái mẹ gì chứ, ông có bản lĩnh thìn thấy dáng vẻ của hòn đảo đó chưa”

Nói xong, Bảo Kiên lập tức lấy ra từ trong tủ rượu vài bình rượu trắng nồng độ cao, sau khi trải qua trận sinh tử này, anh ta đột nhiên tỉnh ra, hiểu ra được một chuyện, nếu có thứ gì tốt thì không nên giữ lại làm gì, nhân lúc cái mạng này vẫn còn, phải nhanh chóng đem ra thưởng thức.

Ông Hiên quát lớn về phía anh ta: “Cái đồ con khi nhà cậu, ở đây đắc ý cái rằm gì”

Sau khi cướp lấy chai rượu trắng từ trong tay của Bảo Kiên, ông Hiên cũng không thèm dùng tới ly hay cốc, mà trực tiếp đổ thẳng rượu vào miệng, sau khi uống hết một ngụm rượu lớn thì thở hổn hển, rượu nguyên chất có nồng độ cao chạy dọc xuống theo cổ họng của ông ta.

Bình rượu được đặt lên mặt bàn một cách nặng nề, sau đó châm chọc nói: ‘Lúc gặp được trận gió lốc đó, tôi thật sự rất hối hận khi lúc ấy không lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng nhếch nhác của anh.

Máy bay của bọn họ khi đi tới nam Đại Tây Dương thì đột nhiên gặp phải một cơn gió lốc vô cùng mạnh.

Cả bầu trời được bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, tiếng sấm chớp ầm ầm vô cùng đáng sợ, lại thêm những trận gió đang không ngừng gào thét, máy bay của bọn họ thì không ngừng lay động, sắc trời u ám không hề có ánh sáng, giống như trước mặt bọn họ chính là ngày tận thế vậy.

Chuyện này khiến cho tất cả bọn họ bị dọa sợ một phen, ở trên một vùng biển lớn như thế này, chuyện đáng sợ nhất chính là gặp phải gió bão.

Nhưng vẫn thật may mắn, mặc dù gặp phải chuyện lớn như vậy nhưng cũng không hề gặp phải nguy hiểm. Thể diện của Bảo Kiên bị chuyện này làm khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ của ông lúc ấy không phải cũng sợ tới mức xanh mặt hay sao, còn một mực nói xằng nói bậy lên rằng không nhảy dù, có cần nhảy dù hay không… Nếu không phải lúc đó có Cao Minh ngăn ông lại, không để cho ông nhảy xuống, nếu không bây giờ ông đã tan xương nát thịt rồi…

Những người ở trong câu lạc bộ đều ồn ào nói chuyện với nhau như thế này, cảm xúc của bọn họ càng tốt, thì lại càng thích hét to lên để mắng chửi nhau Lucy đã sớm quen với chuyện dùng phương thức như thế này để giao tiếp với đám đàn ông trong câu lạc bộ rồi, vỗ lên mặt bàn một chút, nâng cao giọng hơn một chút hỏi: “Mọi người ở trên biển gặp phải gió bão sao?”

“Trước khi xuất phát mọi người không để ý đến dự báo thời tiết và sự thay đổi của khí hậu sao?”

“Cô cho rằng chúng tôi chỉ biết kiểm tra trên đài dự báo thôi sao, đương nhiên là có kiểm tra tình hình biến đổi thực tế rồi… Bọn họ đều là những chiến sĩ lâu năm dày dặn kinh nghiệm cả đó.

“Cao Minh đi cùng với chúng tôi, số liệu về khí hậu của khu vực đó đã được phân tích từ trước khi khởi hành một tháng rồi, hơn nữa chúng tôi lại lái chiếc chuyên cơ mới nhất đi…

Chỉ có thể nói là khi đi tới cái khu vực biển đó thì gặp phải quỷ rồi”

Khí hậu của Đại Tây Dương vẫn luôn thay đổi liên tục, bọn họ cũng đã có chuẩn bị từ sớm.

Nhưng sau cùng vẫn không dự đoán trước được chuyện thời tiết lại có thể đột ngột trở nên xấu đến như vậy, mà kỳ lạ nhất chính là ở ở phía bên kia lại có mấy hòn đảo nhỏ không nhìn rõ hình dáng, cho dù có là hình ảnh do vệ tỉnh chụp lại gửi về, tới cả phi cơ mà bọn họ đi tới đó thị sát đi chăng nữa thì cũng đều không thu hoạch được gì cả.

*Có vài hòn đảo nhỏ cũng không phải là ở quá xa, có thể mơ hồ thấy khá nhiều những ngọn núi cao, nhưng bốn phía xung quanh đảo nhỏ đều bị sương mù dày đặc bao lấy, lớp sương mù dày này trông có chút u ám, cho dù là ban ngày, thì ở bên ngoài đảo vẫn luôn có một tầng sương mù mỏng không hề tan biến đi… Chúng tôi muốn cho phi cơ bay lên cao hơn, muốn bay lên phía trên của hòn đảo để có thể nhìn cho rõ ràng, sau đó thì liên gặp phải gió bão”

“Tất cả mọi tín hiệu liên lạc đều bị gián đoạn”

“Phi cơ thì do mất đi khống chế mà không ngừng mà lay động, hệ thống khống chế thì liên tục phát ra thông báo nguy hiểm…”

Bọn họ đều đang kể lại tâm trạng của bản thân lúc đó, đến tận bây giờ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Lucy ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đã rất nhiều lần, cũng đã gặp được rất nhiều chuyện lạ trên đời, nhưng khi nghe thấy bọn họ xôn xao nói về hòn đảo thần bí đó nên cũng thấy khá hiếu kỳ, xem ra lần này Quách Cao Minh đi một chuyến này cùng bọn họ chính là tìm được đường sống trong chỗ chết.

*,„ Tiếp tục theo dõi giám sát khí hậu ở bên kia, ngay khi tìm được thời gian thích hợp thì lập tức báo lại cho tôi.”

Quách Cao Minh tầm ở câu lạc bộ, thay một bộ quần áo mới, rồi sau đó mới đi ra.

Đám người Ông Hiên nghe thấy âm thanh do anh tạo ra, lập tức quay đầu: “Cao Minh, ý của ngươi là… Chúng ta còn phải quay lại cái nơi quỷ quái kia nữa à?”

Con mẹ ơi, bọn họ không muốn đi tới đó tìm chết một chút nào.

Nhưng mà, đám người ông Hiên và Bảo Kiên cũng hiểu được, lần này có thể thoát khỏi nguy hiểm, an toàn trở về thì công lao lớn nhất thuộc về Quách Cao Minh, bằng không bọn họ thực có thể đã chôn thây ở nơi đáy biển kia rồi.

Nhóm người Ông Hiên đối với Quách Cao.

Minh chính là trung thành tuyệt đối, từ tận đáy lòng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm phản lại ý kiến của Quách Cao Minh, Quách Cao.

Minh nói còn muốn đi, đầu óc của bọn họ liền lập tức phải bắt đầu tính toán kế hoạch cho lần xuất phát tiếp theo.

Bọn họ và Quách Cao Minh đã có nhiều lần cùng vào sinh ra tử, nói trắng ra là, không có Quách Cao Minh thì bọn họ cũng sẽ không có một cuộc sống như hiện tại.

Quách Cao Minh trọng dụng tài năng của bọn họ, trả cho bọn anh một mức lương rất cao, còn cho bọn họ cả tôn nghiêm.

“… Cao Minh, lần sau chúng ta lại tiếp tục đi”

Bảo Kiên cảm giác được Quách Cao Minh đối với hòn đảo nhỏ kia có chút cố chấp, anh ấy không nên đến xem xét rõ tình huống của hòn đảo kia, bọn họ cho dù có mất mạng cũng sẽ làm việc này, vì chuyện này mà phải để cho.

Quách Cao Minh đi mạo hiểm thật sự là không đáng.

“Đúng vậy, Cao Minh, lần sau chúng ta sẽ chuẩn bị thật đầy đủ, rất nhanh có thể chọn được ngày lành để xuất phát”

Những người khác cũng vội vàng đồng ý theo.

Cái mạng này của Quách Cao Minh quý giá hơn mấy cái mạng quèn này của bọn họ rất nhiều, tuy rằng đại đa số bọn họ chỉ được đi học vài năm, không có bằng cấp hay chứng chỉ cao gì, nhưng ít ra cũng hiểu được làm người phải có tình nghĩa, có ơn phải báo.

Lucy cũng cảm giác được Quách Cao Minh hình như đang tìm kiếm cái gì ở trên hòn đảo nhỏ đó, chẳng lẽ là đang đi tìm kho báu sao? Không có khả năng đó, thị trường tài chính tiền mặt vẫn nhanh và thoải mái hơn, Quách Cao Minh cũng không phải là một người yêu thích mạo hiểm. Vậy khẳng định là còn có mục đích khác.

Vê phần Quách Cao Minh vì sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với hòn đảo nhỏ này như vậy, Lucy quyết định không hỏi, không muốn khiến cho anh chú ý tới.

Luecy theo bản năng cúi thấp đầu, duy trì giọng nói nhỏ, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Đám người Ông Hiên vô cùng náo nhiệt, lớn tiếng ồn ào, thấy bọn họ náo nhiệt như vậy, nhưng vào thời khắc này, cô cũng không có ý định muốn lên tiếng Đã xảy ra chuyện gì.”

Nhưng mà, Quách Cao Minh liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ánh mắt trốn giống như kẻ trộm Lucy.

Luey thấy chột đạ, biểu cảm liền trở nên cứng ngắc: “Là, là đã xảy ra một chuyện. Nếu là lúc bình thường, cô ta chỉ cần giả vờ cười hai tiếng là có thể lừa cho qua chuyện, nhưng hiện tại cô ta cười không nổi.

Đám người Ông Hiên thấy vậy đều câm miệng không nói chuyện, mọi người theo bản năng đều quay đầu nhìn về phía Lucy.

“Chuyện gì?”

Quách Cao Minh tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống cùng bọn họ, vô cùng nhẫn nại lặp lại câu hỏi.

Vốn dĩ, Luey là cảm thấy nhóm người Quách Cao Minh lần này có thể trở về từ chỗ chết chắc hẳn đã rất mệt mỏi rồi, mấy chuyện xảy ra trong nước vẫn nên báo muộn một chút thì hơn… Miễn cho Quách Cao Minh trách cô †a ở trong nước không tận tâm làm việc.

Phong cách làm việc của Lucy bình thường sẽ không chậm chạp, chần chờ như vậy.

Ông Hiên hiếu rất rõ cô ta, giơ tay lên khẽ vuốt mi mắt, ông ta cũng ý thức được chuyện này khá nghiêm trọng *.„ Có ba chuyện” Lucy kiên trì mở miệng.

“Sau khi mất đi liên lạc với mọi người, ở đây đã có ba chuyện xảy ra”

“Năm giờ ba mươi sáu phút chiều hôm trước, cô Quách Linh được phát hiện đã bị ngã xuống từ sân thượng của bệnh viện, sau khi trải qua cấp cứu, bác sĩ xác định cô ấy từ giờ sẽ trở thành người thực vật”

Luecy dùng khẩu khí lạnh lùng như thường ngày để nói ra chuyện này, đơn giản kể lại sự thật của câu chuyện.

Quách Cao Minh từ trước đến nay đối với mấy người cô bác gì đó có dã tâm đều không có cảm tình tốt đẹp nào, nên cũng không đem bọn họ để ở trong lòng, chuyện tuần trước mấy người bọn họ cấu kết với nhau đến phá và dỗ mấy cổ đông của IP&G.

“anh cũng không thèm để ý đến bọn họ hại cô ấy?” Quách Cao Minh thuận miệng hỏi một câu.

Cô ba của anh trở thành người thực vật, không thể nói rõ là hỉ hay là bi ai, nhưng tuyệt đối không có khả năng là tự cô nhảy lầu, tìm ra chân tướng chuyện này cũng coi như có câu trả lời cho ông nội.

Ngữ khí của Lucy để lộ ra vài phần tức giận: “Quách Thanh Châu!”

Khuôn mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh chỉ trong nháy mắt liền tràn đầy sự ngạc nhiên, tựa hồ như không kịp phản ứng lại.

Thanh Châu đã làm chuyện này?

Không đợi Quách Cao Minh đặt câu hỏi, Lucy đã nhanh chóng nói ra hai chuyện còn quan trọng hơn chuyện vừa rồi.

“Vào mười một giờ năm mươi năm phút đêm cùng ngày hôm đó, người giúp việc trong nhà họ Quách đã phát hiện hai đứa trẻ song sinh trong phòng trẻ đã mất tích rồi, hiện tại vẫn chưa tìm thấy tung tích của hai đứa trẻ ở đâu. Theo như lời nói của Quách Thanh Châu, cô ta cũng không mang đứa trẻ đi, đứa trẻ đã đi cùng với một con mèo đen”

Đam người ông Hiên ở trong câu lạc bộ vừa nghe thấy chuyện đứa nhỏ mất tích, là hai đứa trẻ song sinh của Quách Cao Minh mất tích, mọi người đều lập tức trở nên kích động.

*… Cái gì mà mèo đen, ăn nói lung tung”

“Đứa nhỏ mất tích là một chuyện lớn như vậy, tại sao bây giờ cô mới nói!”

Mọi người đều nhao nhao ồn ào, mỗi người nói chen vào một câu, căn phòng liền trở nên vô cùng ầm ï.

Sắc mặt Quách Cao Minh rất khó coi, anh chỉ mới rời đi có một đoạn thời gian thì đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Còn về con mèo đen kia, lại có thể tự nhiên mang đứa nhỏ đi, là gia tộc Strozzi đã phái người đến đây tiếp ứng rồi sao, anh còn chưa tìm ra được vị trí của hòn đảo nhỏ kia, vậy mà bọn họ đã hành động rồi.

Nhà cha mẹ đẻ của Kiều Bích Ngọc chắc chắn có quan hệ với gia tộc Strozzi, truyền thống của bọn họ chính là không được để huyết mạch gia tộc lưu lạc ở bên ngoài, hai đứa trẻ song sinh bị bọn họ mang đi, dựa theo phong cách làm việc của bọn họ, không đến mức sẽ làm tổn thương đứa nhỏ.

*.. Tiếp tục nói đi” Thanh âm của Quách Cao Minh vẫn vô cùng bình tĩnh.

Anh dường như có thể ý thức được chuyện thứ ba này không hề đơn giản, một đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Lucy, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm cô ta, làm cho Lucy cảm thấy da đầu có chút run lên.

Luey áp chế lại tâm tình khẩn trương của mình, cố gắng bảng bình tĩnh mở miệng: ” Bốn giờ năm mươi hai phút rạng sáng cùng ngày, Kiều Bích Ngọc bị Quách Thanh Châu dùng mảnh gương nhỏ đâm vào động mạch chủ ở tim, bị mất máu quá nhiều…”

Ánh mắt Quách Cao Minh bỗng trở nên hoảng hốt sợ hãi, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Giọng nói của Lucy cũng càng nói càng nhỏ: “Kiều Bích Ngọc đã được cấp cứu, trước mắt thì bệnh tình cũng đã được ổn định lại, cô ấy ở bệnh viện đã tỉnh lại rồi…’ “Chỉ là, cô ấy…’ Trong lời nói của Lucy có chút do dự, nhìn về phía Quách Cao Minh: “Không biết có phải là do di chứng của phẫu thuật hay không, Kiều Bích Ngọc cô hình như đã quên hết tất cả mọi người rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play