Thái độ của Kiều Bích Ngọc rất quyết liệt, cô yêu cầu giam lỏng Quách Thanh Châu lại “Đưa cô ta qua Uyển Như, sắp xếp vào phòng khách bên cạnh phòng tôi, cầm dây đai lưng trói cô ta lại…

Dì Phương nghe được lời của cô liền mang vẻ mặt không thể tin nổi: “Phải trói cô Thanh Châu lại sao?”

Kiều Bích Ngọc quay đầu, sắc mặt nghiêm túc thúc giục một tiếng: “Mau đi chuẩn bị đi!”

“Vâng, vâng” Trong lòng dì Phương run rẩy, dường như là phản ứng bản năng, bà không hề dám lưỡng lự nữa.

“..Cô, cô không cần phải vậy” Lục Khánh Nam vẫn luôn nhìn, có lẽ là do Kiều Bích Ngọc ở bên cạnh Quách Cao Minh lâu rồi, ít nhiều cũng có loại cảm giác vợ chồng là một này, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng giống nhau:

“Cho dù Thanh Châu thật sự có thế…sao cô ấy có thế được chi    ó chuyện gì thì hãy nói chuyện với cô ấy thật tốt, Thanh Châu trước giờ vẫn luôn tôn kính Cao Minh, cô ấy cũng rất tôn trọng chị dâu là cô, thật sự không cần phải đề phòng cô ấy như vậy..”

Lục Khánh Nam cảm thấy Kiều Bích Ngọc ức hiếp Quách Thanh Châu như vậy khiến trong lòng anh có chút khó chịu.

Kiều Bích Ngọc trừng anh ta một cái, vẻ mặt kiên quyết, rất dứt khoát mà nói: “Bây giờ cho dù có mời ông nội tới, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta”

Lần này Lục Khánh Nam cũng không biết nói gì nữa, dù sao cũng là chuyện của nhà họ Quách, anh ta cũng không thể quản quá nhiều Bùi Hưng Nam vần luôn im lặng nhìn, trong lòng đối với chuyện Kiều Bích Ngọc có tính cảnh giác cao như vậy cũng có chút tò mò, cho dù Quách Thanh Châu thật sự đã làm qua chuyện xấu gì, thì chắc cũng không cần phải nghiêm trọng tới mức trói cô ta lại như vậy, càng huống gì căn bản không hề có chứng cứ.

*..Tôi làm việc không cần chứng cứ, tôi chính là không nói lý như vậy, người của cả Uyển Như này đều biếu” Kiều Bích Ngọc không nghe bọn họ khuyên can, phân phó mấy người giúp việc nam có thân hình cao lớn bên phía Minh Uyển: ””..Mấy người các cậu lập tức áp giải Quách Thanh Châu qua bên phía tôi đi”

“Cô lớn lối quá nhỉ” Sắc mặt Giang Mỹ Linh sốt sắng, vội vàng chạy qua, vừa lúc nghe được những lời ngang ngược vừa rồi của cô.

“Vậy thì sao chứ” Kiều Bích Ngọc xoay người, trên mặt không cảm xúc, kiêu ngạo hỏi lại Giang Mỹ Linh nhìn bộ dáng đúng lý hợp tình này của cô, tức đến nối âm trầm mặt mày: “Kiều Bích Ngọc, cô, cô tưởng mình là thân phận gì, nhà họ Quách còn chưa tới lượt cô muốn gì làm nấy!” Hai bà chủ của nhà họ Quách đối đầu với nhau, những người hầu ở một bên đều khó xử.

“Các người nếu ai dám làm hại cô Thanh Châu, thì chính là chống lại với ông cụ, giống với lần trước, những người làm loạn trong Minh Uyển đều sẽ bị xử phạt nghiêm khắc: Lần trước Kiều Bích Ngọc làm loạn ở Minh Uyển, kết quả bị ông cụ phạt nhốt suốt nửa tháng, chép một trăm lần ‘đạo đức kinh”,

những người hầu tham dự hoặc không ngăn cán đều bị phạt một tháng lương, phái đi trực ca đêm Người bề trên gây chuyện,

thì kẻ bề dưới chịu tội Kiều Bích Ngọc đương nhiên cũng nhớ đến chuyện bị phạt lần trước, lạnh lẽo hỏi một câu: “Đứa nhỏ mất tích rồi, bà có quan tâm câu nào không?” Hai mắt của cô tràn đầy sắc bén, nhìn thẳng vào bà mẹ chồng Giang Mỹ Linh phía trước.

“Đứa trẻ mất tích thì có liên quan gì tới Thanh Châu, thật đúng là hoang đường! Đáy mắt Giang Mỹ Linh hoàn toàn không có một chút quan tâm nào đối với đứa trẻ.

Bởi vì chuyện này không có chút quan hệ lợi ích nào với bà ta cả, trên danh nghĩa là cháu trai bà ta, nhưng nếu con của Kiều Bích Ngọc có xảy ra chuyện gì, thì cũng sẽ có phụ nữ khác thay thế sinh thêm vài cháu trai cháu gái nữa, bà càng bảng lòng chấp nhận hơn.

Trên tay bà ta không có bất cứ lá bài tẩy nào, đứa con gái nuôi Quách Thanh Châu này của bà ta là một con cờ dễ lợi dụng, cho dù thế nào cũng tuyệt đối không thể để đứa con dâu Kiều Bích Ngọc ngang ngược này làm cho xảy ra chuyện.

Nếu đã xé rách mặt rồi, vậy thì không cái thứ tôn trọng người lớn chó má gì đó nữa  không phải bà, tôi không máu lạnh được   như bà, thời thời khắc khắc đều dùng lợi ích để đo lường con trai ruột của mình, Cao Minh có một người mẹ như bà là nỗi bất hạnh lớn nhất của anh ấy Kiều Bích Ngọc không che giấu gì mà châm chọc, cô đã nói ra lời mà người khác không dám nói.

Sắc mặt Giang Mỹ Linh thay đổi, cực kỳ khó coi, bà ta tức giận định phản bác lại Nhưng Kiều Bích Ngọc không cho bà ta cơ hội nói chuyện, sắc mặt nghiêm nghị, quay đầu   một lần nữa nhìn về phía người hầu bên Minh Uyển, nâng cao giọng: “..Mấy người nghe rõ cho tôi, tôi không giống với bà Linh đây, tôi không cho phép bất cứ ai làm tốn thương đến con mình”

“Bây giờ, lập tức áp giải Quách Thanh Châu qua phía Uyển Như cho tôi!” Mẹ chồng và nàng dâu dường như là kẻ địch trời sinh, ngày thường Giang Mỹ Linh và Kiều Bích Ngọc đều chung sống rất khách sáo, gần như không giao lưu với nhau, mang vẻ hòa bình giả tạo, nhưng bây giờ, theo lý thì người hầu bên Minh Uyến phải nghe theo sắp xếp của Giang Mỹ Linh, nhưng trong lòng mọi người hiếu rõ, ai mới là bà chủ chân chính của nhà họ Quách này.

“Vâng” Người hầu bên Minh Uyển cũng không dám chăn chừ, tay chân nhanh nhẹn hành động, sợ sẽ chọc cho Kiều Bích Ngọc bất mãn Ai mới là bà chủ của nhà họ Quách, vừa nhìn liền biết.

Giang Mỹ Linh mặc một bộ đồ ngủ vái lụa màu xanh đậm mang phong cách quý tộc xinh đẹp, dù là nửa đêm bà ta vội vàng chạy qua đây cũng không thể ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Bích Ngọc dẫn theo một đám người đi qua đi lại dưới mí mắt bà ta, sắc mặt bà ta xám xịt, cảm giác bị sỉ nhục thật đúng là cực kỳ phẫn nộ.

Kiều Bích Ngọc cực kỳ cảnh giác với Quách Thanh Châu, trong căn phòng khách dùng để nhốt cô ta, tất cả cửa số đều bị dùng xích sắt cột lại, trên eo cô ta bị cột chặt, một đầu dây cột cột lên một đầu khác của cây sắt, bốn góc phòng có  bốn vệ sĩ canh giữ, ngoài phòng cũng có hai vệ sĩ thân thế cường tráng canh gác.

Mà Quách Thanh Châu thì vẫn luôn khóc, cô ta không có bất cứ phản kháng nào, để mặc cho mình bị lôi bị quăng bị trói lại, cô ta ngồi trên sàn nhà co lại thành một cục, đầu vùi vào giữa hai đầu gối không ngừng khóc thút thít.

Kiều Bích Ngọc ác độc mà nhìn cô gái yếu đuối này, thanh âm lạnh lẽo: “Không có dặn dò của tôi, bất cứ ai cũng không được vào phòng.”

Vâng: Người của bên Uyến Như đã quen phải nghe theo lệnh Kiều Bích Ngọc.

“Bích Ngọc..” Lục Khánh Nam nhìn về phía căn phòng bên kia một cái, thật sự có chút không nhẫn tâm.

Nhốt Quách Thanh Châu lại là được rš trói dây thừng trên người cô ấy như vậy cũng thật j, còn   quá tàn nhắn, cứ như đang đối xử với động vật vậy, cực kỳ không nhân đạo.

Kiều Bích Ngọc tràn đầy tức giận, chê anh ta quá phiền, ngón tay tàn nhẫn mà chọc vào lồng ngực anh ta: “Con trai tôi xảy ra chuyện gì, có phải anh chịu trách nhiệm không!”

“Tôi cũng lo cho con trai nuôi của mình, nhưng sao có thể là Thanh Châu được chứ” Lục Khánh Nam do dự mà lấm bà lấm bẩm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà bản thân anh ta cũng không chú ý tới Kiều Bích Ngọc khí thế hung hăn/ nữa tôi sẽ cho mấy người biết rốt cuộc có cần   thiết trói Quách Thanh Châu lại hay không.”

“Con dùng dây thừng trói Thanh Châu lại rồi!” Ở chỗ cầu thang bên Uyển Như truyền đến một thanh âm trầm thấp kèm với tiếng gậy gõ từng nhịp nặng nề.

Thì ra Kiều Bích Ngọc cố ý không cho ông cụ biết chuyện xảy ra tối nay, nhưng Giang Mỹ Linh tức không chịu được, bà ta đã tự mình đến Nguyên Hải mời ông cụ tới.

“Các người, đám người các người sao lại dám làm càn như vậy!” Ông cụ Quách vội vàng đổi một bộ đồ bà ba, ông quản gia mang vẻ mặt phức tạp mà đi theo bên cạnh: “Hiên, ngay cả ông mà cũng mặc kệ cho nó làm bậy!” Ông quản gia cúi nửa đầu, im lặng thừa nhận “Lập tức thả Thanh Châu ra!” Ông cụ Quách nghiêm nghị quát lên.

“Không thả!” Kiều Bích Ngọc bước lên trước một bước, sắc mặt căng thẳng, trong mắt tràn đầy kiên định.

Giang Mỹ Linh yên tĩnh đứng ngay bên cạnh, thấy Kiều Bích Ngọc không biết phép tắc mà cãi lại ông cụ như vậy, môi bà ta hơi hơi nhếch lên vui sướng khi người khác gặp họa.

“Ông nội, ông đã sớm biết rồi, Quách Thanh Châu có vấn đề về thần kinh…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play